Chẳng lẽ Thần Quốc sắp sửa nội loạn?
Vô số đại thần lo ngay ngáy trong lòng.
Thấy bá quan đã tề tựu, Diệp Huyên cười với gã đàn ông dẫn đầu Tru Đạo quân: “Hôm nay các ngươi đến để giết ta?"
Đối phương nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi giết người của Tru Đạo quân ta, có tư cách gì làm Thần chủ?"
Diệp Huyên bật ra một tiếng cười, quay sang vị Thần tướng có danh vọng rất cao trong Thần Quốc, hỏi: “Nhờ Văn lão nói một câu xem ngôi vị Thần chủ của ta có chính đáng hay không?"
Mọi tầm mắt đổ dồn về phía Văn lão.
VietWriter.vn
Tuy thực lực ông không cao nhưng danh tiếng lại cực cao, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, có thể nói là người đại diện cho tất cả các văn nhân tử sĩ Thần Quốc.
Sau một phen trầm mặc, ông lão cất tiếng: “Bệ hạ được Tiểu Thất bệ hạ đích thân truyền ngôi, tất nhiên chính đáng”.
Ông ta biết nếu công khai nghi ngờ Diệp Huyên ngay lúc này chẳng khác gì khiến Thần Quốc sụp đổ trong nháy mắt.
Hiện giờ Diệp Huyên hắn không cần Thần Quốc, nhưng Thần Quốc lại cần một cường giả siêu cấp.
Nếu không có Diệp Huyên, Thần Quốc sẽ tan rã; mà nếu không có Thần Quốc, Diệp Huyên lại chẳng hề hấn gì, có khi còn ung dung tự tại hơn nhiều.
Thần Quốc không thể thiếu Diệp Huyên!
Nhưng quan trọng nhất là ngôi vị Thần chủ của hắn do chính Tiểu Thất truyền lại một cách danh chính ngôn thuận.
Diệp Huyên cười cười: “Vậy theo Văn lão, ta có thể điều động Tru Đạo quân hay không?"
Đối phương hơi thi lễ: “Tất nhiên là có thể! Bệ hạ là Thần chủ, có quyền điều động bất kỳ đội quân nào. Tru Đạo quân tuy có phần đặc biệt nhưng vị trí cũng chỉ nằm dưới