Chỉ cần không có hắn, tất cả sẽ nghênh đón kết thúc của mình khi đại thế giới Huyền Hoàng đánh tới.
Thấy tất cả mọi người đều ủng hộ Diệp Huyên, sắc mặt gã đàn ông cầm đầu Tru Đạo quân trở nên khó xem.
Diệp Huyên chỉ cười cười nhìn gã: “Còn về việc giết tên Ngôn kia...”
Nói đến đây, hắn quay sang Thượng Quan Tiên Nhi: “Thượng Quan cô nương thử nói xem vì sao ta lại giết hắn?"
Người được gọi tên lên tiếng: “Ngôn sử dụng ngôn từ bất kính xúc phạm Bệ hạ, hơn nữa còn chủ động ra tay”.
Diệp Huyên mỉm cười, tiếp tục chuyển hướng sang Văn lão: “Văn lão, Tru Đạo quân tuy đặc biệt nhưng có thể bất kính với Thần chủ sao?"
VietWriter.vn
Sắc mặt ông lão sạm đi: “Có đặc biệt đến mấy cũng là con dân Thần Quốc, có tư cách gì để bất kính với Thần chủ?"
Đôi mắt lão xoáy thẳng vào nhóm Tru Đạo quân: “Các ngươi đã quên mất mục đích ban đầu của mình rồi sao? Đó chính là bảo vệ Thần Quốc ta, không phải thao túng nó!"
Sắc mặt gã đàn ông thoắt cái nom dữ tợn vô cùng: “Bảo vệ Thần Quốc? Cái đất nước có hạng người thế này làm Thần chủ thì bảo vệ làm gì!"
Văn lão trừng mắt phẫn nộ: “Làm càn! Cận vệ đâu!"
Ông ta vừa dứt lời, các cận vệ có mặt lập tức vây mười mấy người kia lại.
Thần Võ quân cũng gia nhập vào vòng vây.
Gã đàn ông nhìn bốn phía, cười gằn: “Chỉ bằng các