Dưới núi Thương Lan.
Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, trước mặt hắn là Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch và Kỷ An Chi.
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Đây là chuyện của ta, các ngươi không cần phải tham dự vào".
Mặc Vân Khởi hơi bất mãn lên tiếng: "Này này, sao ngươi có thể nói những lời như vậy...!Ngươi nói vậy tức là không coi chúng ta là huynh đệ!"
Diệp Huyên còn muốn nói gì đó, Mặc Vân Khởi lại đột nhiên nghiêm mặt ngắt lời: "Đừng có nghĩ nhiều nữa.
Diệp Liên không chỉ là muội muội của ngươi, mà cũng là muội muội của chúng ta..."
Dứt lời, hắn ta vỗ nhẹ mấy cái vào vai Diệp Huyên: "Đừng có nói lời thừa nữa.
Đi thôi!"
Diệp Huyên nhìn ba người một cái rồi gật đầu.
Một khắc sau, bốn người leo lên thuyền bay.
Đi về phía Ninh Quốc!
Ba người Diệp Huyên vừa lên thuyền bay, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, khẽ thi lễ với Diệp Huyên, nói: "Diệp công tử, lão phu là quản sự thuyền bay, Diệp công tử cứ gọi lão phu là Lý quản sự".
Lão liếc nhìn bốn phía rồi nói: "Lần này thuyền bay có bốn vị, các vị cứ yên tâm về khoản an toàn, bên trên đã có lệnh, bốn phía đều có cường giả trấn thủ.
Ngoài ra, Cửu lâu chủ của chúng ta cũng âm thầm theo sát, nếu học viện Thương Mộc muốn đánh lén, Túy Tiên Lâu chúng ta là người đầu tiên không cho phép!"
Nghe Lý quản sự nói vậy, ánh mắt ba người Mặc Vân Khởi đều hiện lên vẻ chấn kinh.
Sự bá đạo của Túy Tiên Lâu này không hề kém học viện Thương Mộc tí nào!
Vậy mà bây giờ, thái độ của Túy Tiên Lâu này với Diệp Huyên...!thực sự có vẻ như đang lấy lòng vậy!
Diệp Huyên ôm quyền với Lý quản sự: "Ta sẽ nhớ kỹ ân tương trợ lần này!"
Nghe vậy, khóe miệng Lý quản sự cong lên thành một nụ cười xán lạn: "Diệp công tử, Lâu chủ còn có dặn dò nên hiện giờ chúng ta cũng đang điều tra âm mưu lần này của học viện Thương Mộc, trước khi bốn vị đến Ninh Quốc, chúng ta sẽ cho công tử một câu trả lời hài lòng!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu nói: "Đa tạ!"
Lý quản sự mỉm cười: "Các vị nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì xin cứ phân phó".
Nói xong, lão khẽ thi lễ rồi lui xuống.
Lúc này, Mặc Vân Khởi liền nhìn sang Diệp Huyên: "Có phải ngươi là con riêng của ông chủ Túy Tiên Lâu không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Con riêng?
Đương nhiên hắn biết vì sao Túy Tiên Lâu lại ra sức lấy lòng mình như vậy, đều là vì cô gái bí ẩn cả.
Diệp Huyên nhìn ba người, nói: "Các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Kỷ An Chi nhìn theo bóng Diệp Huyên rồi cũng đi theo.
Mặc Vân Khởi vẫn đứng yên đó, nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Huyên, than khẽ: "Cái tên này...!May mà năm xưa ông đây không gia nhập học viện Thương Mộc.
Học viện Thương Mộc này, quá con mẹ nó bỉ ổi!"
Bạch Trạch gật đầu xác nhận: "Quả thực bỉ ổi!"
Mặc Vân Khởi nhìn sang Bạch Trạch: "Này to con, lần này đi có thể là thập tử vô sinh đấy".
Bạch Trạch liếc nhìn Mặc Vân Khởi: "Chết cùng với ngươi...!ta cũng có hơi do dự..."
"Khốn kiếp..."
...!
Diệp Huyên vừa vào trong phòng thì bất ngờ quay phắt lại, trước mắt hắn, cách không xa, chính là Kỷ An Chi.
Kỷ An Chi đi tới trước mặt Diệp Huyên, nói: "Học viện Thương Mộc không dám làm con bé bị thương đâu".
Diệp Huyên gật đầu: "Ta biết!"
Chắc chắn học viện Thương Mộc không dám giết Diệp Liên, vì một khi giết cô bé, bọn họ sẽ không có bất kỳ lợi thế gì nữa, đồng thời còn sẽ bị lão Kỷ điên cuồng trả thù.
Hiện giờ học viện Thương Mộc cũng không dám cá chết lưới rách!
Nhưng bọn họ lại không thể mặc kệ cho Diệp Huyên tiếp tục trưởng thành.
Nếu cứ bỏ mặc Diệp Huyên, ngày sau học viện Thương Mộc sẽ lại càng lâm vào nguy khốn.
Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyên, nói tiếp: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng ta sẽ đưa con bé về".
Diệp Huyên nhìn Kỷ An Chi, khẽ lên tiếng: "Chuyến này đi chắc chắn sẽ rất nguy hiểm!"
Kỷ An Chi nhìn thẳng vào hắn: "Không nguy hiểm, chúng ta sẽ không tới!"
Dứt lời, nàng ta mở chiếc túi mình mang theo, lấy ra hai cái bánh bao chay đưa cho Diệp Huyên: "Đừng để bị đói!"
Diệp Huyên: "..."
Một lát sau,