Đại trưởng lão vội vàng kính cẩn thi lễ: “Ta là chờ hậu duệ của Nhân Tộc”.
Nói đến đây, ông ta có phần phấn chấn: “Hiện giờ Nhân Vương bệ hạ sống lại, Nhân Tộc ta sắp thịnh vượng”.
Thế nhưng Nhân Vương lắc đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, ánh mắt ông ta hướng về phía xa xăm: “Sức mạnh của Thần… Trước giờ chưa từng mạnh như vậy…”
Nói xong, ông ta lại nhìn chính mình rồi lắc đầu: “Thân thể suy tàn, làm sao có thể chống lại bọn chúng?”
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyên nói: “Tiền bối, đừng nản chí! Thần Điện cũng không có mạnh như vậy đâu. Hơn nữa chúng ta cũng không còn đường lui nữa, vì nếu chúng ta không đánh bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không buông tha cho chúng ta đâu”.
Nhân Vương nhìn về phía Diệp Huyên, khi nhìn Diệp Huyên, ông ta hơi ngẩn người. Ngay sau đó, ông ta xòe lòng bàn tay ra, chỉ phút chốc, tháp Giới Ngục bay ra khỏi cơ thể Diệp Huyên, cuối cùng đứng vững trong lòng bàn tay ông ta.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Tháp Giới Ngục!
Nhìn thấy tháp Giới Ngục, tất cả cường giả của Thần Điện trong sân nhất thời trở nên sôi trào.
Chí bảo Ngũ Duy!
Cho dù là cường giả của Đạo Môn, ánh mắt cũng trở nên nóng như có lửa đốt.
Đối với Ngũ Duy chí bảo này, Đạo Môn cũng là động tâm. Có điều, nguyên do vì Tiểu Thất nên Đạo Môn vẫn chưa có ra tay với Diệp Huyên. Hơn nữa, có Thần Điện ở đây cho nên Đạo Môn tạm thời buông tha cho chí bảo Ngũ Duy này.
Vì Đạo Môn không chịu