Ông già tóc bạc lạnh nhạt đáp: “Đúng!”
Nhân Vương không thay đổi nét sắc mặt: “Không lo làm người cho tốt, tại sao lại muốn đi làm chó của Thần?”
Sắc mặt của ông già tóc bạc trở nên có chút u ám: “Bởi vì Thần có thể làm cho ta lớn mạnh hơn”.
Nhân Vương lắc đầu: “Không có bọn họ ngươi vẫn có thể trở nên mạnh hơn. Là bọn chúng cướp đoạt đi quyền lợi trở nên lớn mạnh của ngươi”.
Ông già tóc bạc nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ các hạ sống lại không chỉ đơn giản là vì đến lôi kéo ta này nọ đâu nhỉ?”
Nhân vương không buồn để ý đến ông già tóc bạc, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, mỉm cười: “Ngươi cảm thấy nên đối xử với những người gọi là của Thần này như thế nào?”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Diệp Huyên suy nghĩ một chút sau đó nói: “Nhân Tộc đang tự mình cố gắng, Nhân Tộc chúng ta không nên làm những việc như là chó của Thần”.
“Ha ha!”
Nhân Vương cười ha ha: “Hay! Nói rất hay! Nhân Tộc ta đang tự mình cố gắng. May mà sau vô số năm, Nhân Tộc của ta vẫn còn có một nam nhi tâm huyết như vậy”.
Cách đó không xa, ông già tóc bạc đột nhiên nói: “Hắn đang nịnh hót các hạ thôi”.
Đột nhiên Nhân Vương nhìn về phía ông già tóc bạc: “Ồn ào!”
Giọng nói vừa rơi xuống, ông ta vung tay phải lên.
Vù!
Ông già tóc bạc bị thổi bay xa hơn nghìn trượng chỉ trong nháy mắt, còn thân thể trực tiếp biến mất không thấy tăm tích, linh hồn của hắn lúc này cũng trở nên hư ảo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của những cường giả Thần Điện nhất thời trở nên đông cứng lại, mọi người thi