Giọng nói của Tiểu Hồn đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Tiểu chủ, linh hồn này bổ quá đi”.
Diệp Huyên cười ha ha: “Đại bổ là tốt!”
Nói xong hắn nhìn những cường giả của Thần Điện đang đứng bên tay phải. Giờ khắc này, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi. Bọn họ muốn ra tay, mà lúc này, đột nhiên Diệp Huyên lại đi tới bên cạnh Nhân Vương.
Mọi người: “…”
Nhân Vương liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu?”
Diệp Huyên gật đầu: “Là kiếm tu”.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nhân Vương khẽ gật đầu, sau đó đem tháp Giới Ngục trong tay trả lại cho Diệp Huyên: “Giữ gìn nó cẩn thận! Đối với ngươi mà nói, nếu ngươi có thể chịu đựng nhân quả của nó, vậy có thể hưởng phúc mà nó mang lại”.
Diệp Huyên thu hồi tháp Giới Ngục, sau đó nói: “Tiền bối không cần vật này sao?”
Nhân Vương cười nói: “Chỉ có kẻ nhu nhược mới cố gắng đoạt lấy những thứ không thuộc về mình”.
Diệp Huyên im lặng.
Lúc này, Nhân Vương lại nhìn về phía đám người đại trưởng lão: “Các ngươi coi trọng ta, còn lời của ta, các ngươi có thể nghe không?”
Đám người đại trưởng lão vội vàng gật đầu: “Tất nhiên”.
Nhân Vương khẽ gật đầu: “Vừa rồi ta nhìn thấy lòng tham trong ánh mắt chờ đợi của ngươi. Nhớ kỹ, thứ này không phải thứ ngươi có thể sở hữu, bỏ ý đồ đó đi!”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bất cứ khi nào cũng không được có ý đồ này!”