Khiêm nhường một chút!
Khiêm tốn một chút!
Cũng chẳng sao!
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Vị đại ca này, bây giờ ta đang đánh nhau!”
Nói xong, hắn lập tức muốn xông lên, nhưng người đàn ông lại nói: “Ta… Ta đánh giúp cậu!”
Diệp Huyên dừng lại, hắn nhìn người đàn ông: “Không biết vị đại ca này xưng hô thế nào?”
Người đàn ông một chân: “…”
Lúc này trong lòng Diệp Huyên cũng thấy hơi khiếp sợ, vì khi nãy hắn cũng không phát hiện người đàn ông một chân trước mắt xuất hiện như thế nào!
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Hơn nữa, bây giờ đối phương đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được đối phương!
Cao thủ!
Đây chắc chắn là một cao thủ siêu cấp!
Người đàn ông một chân nhìn Diệp Huyên: “A Tội!”
“A Tội?”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn chỉ bóng người trong vùng kim quang ở cách đó không xa: “Đánh người phụ nữ tóc trắng kia đi’.
Người đàn ông gật đầu: “Sau khi đánh xong, cậu phải đi theo ta một chuyến!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Không thành vấn đề!”
Giản Tự Tại tuyệt đối không thể đấu lại hai người được, bây giờ nhất định phải có người giữ chân cô gái tóc trắng, nếu không Giản Tự Tại sẽ gặp nguy hiểm!
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, người đàn ông một chân gật đầu: “Cậu lùi về sau một chút!”
Diệp Huyên nhìn ông ta, sau đó lùi lại.
Người đàn ông lại nói: “Lùi khoảng nghìn trượng!”
Khóe mắt Diệp Huyên hơi giật giật, hắn không nói gì, thật sự lùi về sau khoảng nghìn trượng.
Người đàn