Áp lực này rất mạnh, mạnh đến mức sau khi đi vào, Diệp Huyên không thể tiến lên một bước nào nữa.
Không đi được!
Ngoài ra, lúc này, hắn cảm thấy mình đã không thể nào hít thở được nữa.
Áp lực kia giống như muốn nghiền nát hắn! Chẳng những thế, hắn còn có cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.
Quỳ xuống!
Không ngờ lúc này hắn lại muốn quỳ xuống, thần phục những Thần này!
Thần uy sao?
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Diệp Huyên nhìn về phía sáu pho tượng, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn!
Thần!
Thần cao cao tại thượng!
Không ngờ đối phương lại muốn hắn quỳ xuống!
Vẻ mặt Diệp Huyên ngày càng trở nên dữ tợn, lúc này, máu huyết trong người hắn thoáng chốc sôi trào!
Ầm!
Lúc này, một tia máu đột nhiên bắn ra từ trên người hắn, trong nháy mắt, thần uy bị tia máu kia tách ra.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên sáu pho tượng, một vùng máu đỏ tựa như biển máu xuất hiện trong mắt hắn.
Lúc này, một pho tượng đàn ông trong đó đột nhiên mở mắt ra, một cỗ uy áp ngút trời dâng lên, uy áp này làm vỡ đi tia máu của Diệp Huyên, cùng lúc đó, Diệp Huyên lại bị đánh bay ra ngoài đại điện, mà lúc này, tất cả mọi người bên ngoài đại điện đều dừng lại!
Vì một áp lực vô hình đang lan ra khắp xung quanh, lúc này, như có một tảng đá lớn đang đè lên người tất cả cao thủ Bắc Cảnh, khiến người ta khó mà thở nổi.
Cách đó không xa, Giản Tự Tại nhìn vào trong đại điện, ánh mắt nàng ta vô cùng nặng nề.
Chẳng lẽ là Thần kia sắp xuất hiện?
Lúc này, người đàn ông một chân ở bên kia cũng đã dừng lại, ông