Không gian trong chu vi mấy trăm nghìn dặm chấn động kịch liệt trước khi rạn nứt. Thần thức của ả cũng đã truyền đi gần triệu dặm không gian.
Nhưng ả vẫn không tìm được tung tích Diệp Huyên, tựa như hắn đã biến mất hoàn toàn vậy.
Viên Tiểu Đao cau mày: “Đâu rồi...”
Đoạn ả nắm tay phải lại.
Ầm!
Không gian trong chu vi mấy chục dặm nổ tung, vạn vật bị chôn vùi ngay tức khắc, vậy mà ả vẫn không phát hiện ra đối thủ của mình.
Viên Tiểu Đao nhìn bốn phía một hồi, khóe môi nhếch lên: “Vậy chúng ta chơi trò mèo vờn chuột thôi...”
Sau đó ả cũng biến mất.
Vào lúc này, Diệp Huyên đang ẩn mình dưới đáy một hồ nước ở nơi chân trời xa xôi với vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.
Thực lực mà Viên Tiểu Đao phô bày thật sự quá khủng khiếp, chỉ một cái vẫy tay mà đã khiến đất trời chao đảo.
Đó chính là sức mạnh của Thần!
Sở hữu sức mạnh vượt xa cả Địa Tiên như vậy, ả ta thật sự là quá kinh khủng, hắn không đánh lại được.
Diệp Huyên nhìn kiếm Thiên Tru trong tay mà cười khổ. Không ngờ rằng lần đầu tiên dùng nó sau khi rời đi lại gặp phải một cường giả ngần ấy, xem như vừa xuất quân đã bất lợi.
Hắn nhìn bốn phía một hồi rồi trở về Tàng Phong Thành.
Phải tìm được cô gái áo tím kia, chỉ có nàng ta mới có thể chống lại Viên Tiểu Đao này!
Nhưng chưa được bao lâu, Diệp Huyên lại phát hiện một vấn đề trí mạng.
Hắn không biết mình đang ở đâu, cũng không biết làm thế nào để đi ra ngoài.
Diệp Huyên ngây ra như bị sét đánh.
Sợ bị Viên Tiểu