Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào vậy?
Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Huyên đi đến khoảng không vũ trụ hoàn toàn xa lạ.
Mà trạng thái Không Minh này cũng không phải kéo dài vĩnh viễn. Hai giờ sau, Diệp Huyên rời khỏi nó.
Vào giây phút hắn vừa thoát ra, không gian trước mặt bỗng vỡ nát, hình dáng một cô gái vồ tới.
Còn có thể là ai ngoài Viên Tiểu Đao kia?
Ả toét miệng cười khi nhìn thấy hắn: “Thuật ẩn thân của ngươi lợi hại lắm, không hổ là vũ trụ Ngũ Duy, đến ta cũng không tìm ra được! Ngươi...”
Bỗng nhiên, Diệp Huyên xuất kiếm.
Nhất Kiếm Vô Lượng!
Đôi mắt Viên Tiểu Đao nheo lại, tay vung lên.
Ầm!
Cả Diệp Huyên lẫn kiếm trong tay bay vút ra ngoài, đồng thời cũng lại trốn vào Không Minh Cảnh, biến mất như một làn khói.
Vào giây phút hắn tan biến, bàn tay Viên Tiểu Đao đã vỗ xuống.
Uỳnh!
Chỉ trong chớp mắt, không gian trong phạm vi mấy nghìn dặm đã trở thành đống đổ nát đen ngòm, nhưng bốn phía vẫn không có bóng dáng của Diệp Huyên.
Theo tầm mắt nhìn khắp bốn phía của Viên Tiểu Đao, thần thức của ả cũng đang bao trùm suốt không gian mấy trăm nghìn dặm, vậy mà vẫn không phát hiện thấy Diệp Huyên.
Đôi mày ả khẽ nhíu lại: “Hay cho một thuật ẩn nấp...”
Nói xong, ả