Khi người mặc áo choàng đen này xuất hiện, Nguyên Trấn lập tức bị áp chế.
Hai cao thủ như thế liên thủ là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ?
Viên Tiểu Đao đứng bên cạnh Diệp Huyên cười nói: “Kịch hay bắt đầu rồi.”
Diệp Huyên nhìn về phía Viên Tiểu Đao: “Viên cô nương không ra tay à?”
Viên Tiểu Đao hờ hững nói: “Ra tay làm gì? Tự tìm đường chết à?”
Đương nhiên ả ta hiểu, bây giờ ai giữ tháp Giới Ngục thì người đó sẽ bị bao vây!
Dù là ả ta lấy được tháp Giới Ngục cũng sẽ bị ép vào bước đường cùng trong nháy mắt.
Đặc biệt là bên cạnh còn có Diệp Huyên và cô gái áo tím.
Một khi ả ta bị người ta khống chế, chắc chắn Diệp Huyên này sẽ không chút do dự ở sau lưng đâm cho ả ta một dao.
Ầm!
Lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên ở cách đó không xa, mọi người nhìn thấy, chỉ thấy Nguyên Trấn kia đã bị đánh bay mấy nghìn trượng.
Hoàn toàn bị áp đảo!
Phía xa, sắc mặt Nguyên Trấn vô cùng khó coi, ông ta nhìn chằm chằm hai người trước mặt: “Thế nào, không dám để lộ bộ mặt thật à?”
Người mặc áo choàng đen khàn giọng nói: “Muốn kéo dài thời gian ư? E rằng ngươi nghĩ nhiều rồi! Nói thật cho ngươi biết, người của các ngươi không tới được đây đâu”.
Dứt lời, gã ta và người đàn ông phía sau cũng lập