Lại trở về trong tay mình?
Diệp Huyên tỏ vẻ ngạc nhiên.
Mọi người xung quanh cũng sửng sốt.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên giơ tay đón lấy tháp Giới Ngục.
Hắn vừa đón lấy tháp, vô số hơi thở mạnh mẽ lập tức bao phủ lấy hắn, hai hơi thở mạnh nhất trong đó chính là người mặc áo choàng đen và người thần bí ở cách đó không xa.
Hai người trực tiếp bỏ qua Nguyên Trấn.
Nhưng bọn họ không dám tùy tiện ra tay.
Vì A Liên đứng trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn về phía Nguyên Trấn ở cách đó không xa: “Tiền bối có ý gì vậy? Ta không hiểu lắm!”
Nguyên Trấn ở phía xa nhìn Diệp Huyên: “Tạm thời để ở chỗ ngươi!”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tiền bối đang nói đùa à? Ta đã bán thứ này cho ông rồi! Diệp Huyên ta là một chính nhân quân tử, vật đã bán ra chắc chắn sẽ không lấy lại. Đương nhiên… nếu tiền bối đưa cho ta thì mọi chuyện sẽ khác nữa!”
Nguyên Trấn trầm giọng nói: “Diệp Huyên, thứ này tạm thời…”
Diệp Huyên phất tay: “Tiền bối, ông đừng tưởng ta là đồ ngốc. Tạm thời để ở chỗ ta, ông là muốn ta ngăn cản tai họa giúp mình chứ gì! Ta chỉ hỏi ông một câu, rốt cuộc ông có muốn thứ này hay không! Nếu ông muốn, bây giờ ta sẽ đưa cho ông!”
Nguyên Trấn nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên tiểu hữu, coi như giúp lão phu một chuyện không được à?”
Diệp Huyên cười: “Giúp đỡ? Nguyên Trấn tiền bối, giúp đỡ cũng không phải là giúp thế này! Hơn nữa ông ném thứ này đến trước mặt ta thật ra là muốn lợi dụng ta chứ gì, tiền bối, ta cũng không muốn đối đầu với người khác. Một câu cuối cùng, ông có muốn hay là không? Nếu không muốn, bây giờ ta sẽ đưa nó cho người khác”.
Sắc mặt Nguyên Trấn hơi khó coi, ông