Tru Tà Nhi gật đầu: “Đúng vậy. Tất nhiên là bây giờ Thần Điện ta cũng biết vật chí bảo Ngũ Duy đó đang nằm trong tay ngươi”.
Diệp Huyên trầm ngâm một lúc.
Tru Tà Nhi nhìn về phía Diệp Huyên: “Có thể hợp tác không?”
Diệp Huyên nói: “Hợp tác thế nào?”
Tru Tà Nhi trầm giọng nói: “Bọn ta muốn mời ngươi đến tổng bộ của Thần Điện, cũng chính là Thần Khư Chi Địa, một vị tiền bối của bọn ta muốn đích thân nhìn thấy vật chí bảo của ngươi”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta đi rồi thì còn có thể quay về không?”
Tru Tà Nhi gật đầu: “Có thể!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không tin, đấy là địa bàn của mấy người mà”.
Tru Tà Nhi nói: “Việc ông ta đến với việc ngươi đi, có gì khác nhau sao?”
Diệp Huyên trầm ngâm.
Tru Tà Nhi nhìn Diệp Huyên: “Bọn ta không muốn đối địch với ngươi, bởi vì người phía sau ngươi, bọn ta cũng không đủ tự tin để đối phó. Cho dù bọn ta có cướp được bảo vật đó từ tay ngươi, thì người phía sau ngươi trả thù cũng sẽ khiến bọn ta không đỡ nổi. Vì thế bọn ta lựa chọn hợp tác với ngươi, đôi bên cùng có lợi. Bởi vì bọn ta chỉ muốn hiểu rõ Ngũ Duy, muốn đến Ngũ Duy. Nếu như mục đích của bọn ta không đối lập với ngươi, ngươi có thể chọn cách hợp tác với bọn ta, vì việc này rất có lợi”.
“Có lợi?”
Diệp Huyên cười nói: “Lợi gì?”
Tru Tà Nhi cười nói: “Ví dụ như giải quyết một số vấn đề hiện tại thay ngươi”.
Diệp Huyên hơi nhíu mày lại: “Vấn đề gì?”
Tru Tà Nhi liếc nhìn phía chân trời: “Ngươi biết bây giờ có bao nhiêu cường giả cấp bậc Mệnh Cảnh đang ở trong bóng