Diệp Huyên gật đầu: “ta hiểu rồi, ta không phải người có lòng tham không đáy”.
Tru Tà Nhi gật đầu: “Vào đi!”
Nói đến đây, nàng ta chần chừ một lát, sau đó nói: “Đi đến góc phải của hàng cuối cùng!”
Nói xong nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên hơi ngẩn ra, hắn nhìn theo bóng dáng Tru Tà Nhi rời đi, một lát sau, hắn đi về phía đại điện kia.
Còn chưa tới đại điện, một vài đạo thần thức lướt qua người hắn.
Trong nháy mắt vẻ mặt Diệp Huyên trở nên ngưng trọng.
Bởi vì mấy thần thức này ít nhất cũng là những cường giả Mệnh Cảnh!
Thần Điện này còn mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Diệp Huyên không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi vào, cũng không có ai ngăn cản hắn.
Sau khi tiến vào đại điện, một loạt giá sách được sắp xếp đập thẳng vào tầm mắt hắn. Toàn bộ đại điện được lấp đầy bởi các giá sách, trên các giá sách này được chất đống đủ loại sách cổ.
Rất nhiều!
Diệp Huyên đi tới trước một giá sách, hắn lấy ra một cuốn sách cổ, ngay lập tức hắn thay đổi sắc mặt.
Đây là bộ quyền đạo tâm đắc. Trong đó chính là bản ghi chép của một quyền sư về quyền đạo, rất chi tiết!
Nhìn rồi lại nhìn, Diệp Huyên dần dần xem đến mê mẩn.
Bởi vì hắn cũng đã từng tu luyện quyền đạo.
Ngay cả bây giờ, uy lực Táng Quyền của hắn cũng không hề tầm thường.
“Xác thịt là nền tảng của con người, và cơ thể con người có tiềm lực vô hạn... Quyền đạo chính là đạo của người…”
Càng đọc Diệp Huyên càng trở nên si mê.
Cuốn quyền đạo đầy tâm đắc này hoàn toàn không hề kém cuốn kiếm kinh mà Kiếm Tôn đã cho hắn.
Trình bày của quyền đạo này so với các loại quyền