Mà trong khoảng thời gian này cũng không có ai đến quấy rầy hắn.
Đến ngày thứ bảy Diệp Huyên mới ra khỏi đại điện, đang định thi triển táng quyền thì đúng lúc này, Tru Tà Nhi xuất hiện trước mặt hắn, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Đổi chỗ luyện tập cho ngươi”.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ra ngoài Diệp Huyên liền mặc sức đánh quyền. Mặc dù xung quanh có cường giả âm thầm phong tỏa không gian cho hắn, không cho sức mạnh của hắn lộ ra ngoài, nhưng bọn họ phát hiện, quyền đạo của Diệp Huyên càng ngày càng lợi hại.
Lợi hại đến mức hiện tại bọn họ có chút không khống chế được.
Bởi vậy không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể đổi chỗ luyện tập cho Diệp Huyên đến nơi dành riêng cho tu luyện.
Rất nhanh, Tru Tà Nhi đã dẫn Diệp Huyên đến một cái sân tu luyện.
Tru Tà Nhi nói: “Nơi này chứa nhiều trận pháp và kết giới, ngươi muốn làm gì thì tùy ý”.
Diệp Huyên gật đầu, cười nói: “Được, cảm ơn Tru cô nương”.
Tru Tà Nhi phân vân một chút, sau đó nói: “Khi nào thì ngươi kết thúc?”
Diệp Huyên đã ở bên trong đọc sách bảy ngày rồi.
Mà bộ dáng người này hoàn toàn chưa muốn rời đi.
“Kết thúc?”
Diệp Huyên ngẩn người, sau đó nói: “Kết thúc cái gì?”
Sắc mặt Tru Tà Nhi trầm xuống: “Ngươi định xem đến bao giờ?”
Diệp Huyên chớp chớp mắt, hắn lấy tháp Giới Ngục ra đặt vào lòng Tru Tà Nhi: “Cái này các vị nhận đi, ta còn muốn xem tiếp, tháp này coi như thù lao của các vị”.
Nói xong hắn trực tiếp nhảy sang một bên tiếp tục luyện quyền.
Tru Tà Nhi nhìn tháp Giới Ngục trong tay, trực tiếp sững sờ.
Đây là hành động gì vậy?
Trực tiếp đưa cho mình?
Đây là cải