Diệp Huyên lại thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng, mà chính lúc hắn thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng, Tri Tịnh ở gần đó lập tức thay đổi sắc mặt, gã đột nhiên đưa tay hướng về phía trước, trực tiếp nắm lấy một thanh kiếm!
Kiếm Thiên Tru!
Mà trong khoảnh khắc gã nắm lấy kiếm Thiên Tru, Tiểu Thất chợt xuất hiện ở phía sau gã, ngay sau đó, một tia kiếm quang chém thẳng vào sau đầu gã!
Một kiếm này còn nhanh hơn so với kiếm của Diệp Huyên!
Mà gần như cùng một lúc, một thanh trường thương bỗng nhiên từ không trung đâm tới, đâm thẳng vào đỉnh đầu Tri Tịnh!
Lúc này, sắc mặt Tri Tịnh lập tức trở nên dữ tợn, gã đột nhiên gầm lên giận dữ: “Ra!”
Vừa dứt lời, một thanh kiếm màu đen chợt bay ra từ trong người gã.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang màu đen được đánh ra từ thanh kiếm đen kia, trong thời gian ngắn, ba người đám Diệp Huyên trực tiếp bị đẩy lui ra cả nghìn trượng!
Xa xa, Diệp Huyên nhìn về phía Tri Tịnh, một thanh kiếm đang bay lơ lửng trước mặt gã, quanh thân kiếm có một con rồng hư ảo lượn quanh, con rồng đen có bộ mặt dữ tợn, đang nhìn hầm hầm Diệp Huyên.
Tri Tịnh từ từ nhắm hai mắt lại: “Các ngươi thành công chọc giận ta rồi!”
Lúc này, gã đột nhiên phát hiện, gã đã có phần xem nhẹ bốn người đám Diệp Huyên rồi.
Bốn người này liên thủ lại, thật sự có khả năng giết chết gã.
Tuy rằng nghe có vẻ khó tin, bởi vì cảnh giới của gã vượt xa bốn người bọn họ, nhưng sự thật chính là như thế.
Tri Tịnh mở lòng bàn tay, thanh kiếm đen đột nhiên quay nhanh, từng tiếng kiếm chấn