Nhìn thấy một màn này, Tiểu Thất híp mắt lại, nàng ta đang định ra tay nữa, đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Để ta làm cho!”
Nói xong, hắn xuất hiện ở trước mặt ba người.
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm phá không mà đến kia, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Hắn không chọn cách cố đỡ một kiếm này!
Bởi vì trực giác nói cho hắn, hắn không đỡ được, dùng cơ thể để đỡ, chắc chắn sẽ chết!
Lực lượng ẩn chứa trong thanh kiếm này vượt qua giới hạn mà cơ thể bây giờ của hắn có thể chịu đựng!
Làm sao bây giờ?
Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại, khi thanh kiếm kia còn cách hắn mười mấy trượng, hắn đột nhiên mở hai mắt, gào lên: “Cứu mạng!”
Mọi người: “...”
Cứu mạng?
Mọi người ở đây đều ngây ra.
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Huyên sẽ dùng đại chiêu nào đó, nhưng thật không ngờ Diệp Huyên lại kêu cứu?
Ai đến cứu?
Mà khi Diệp Huyên kêu lên câu này, Tri Tịnh kia cũng dừng lại, gã nhìn lướt qua bốn phía, vẻ mặt có chút đề phòng!
Trước khi đến, gã đã điều tra qua về Diệp Huyên.
Thực lực của Diệp Huyên không tốt lắm, người giúp đỡ sau lưng hắn thì có một đống!
Đây là đánh giá của gã về Diệp Huyên lúc trước khi đến đây.
Đương nhiên, lúc này sau khi đã giao đấu với Diệp Huyên gã phát hiện, thật ra thực lực của bản thân Diệp Huyên cũng rất mạnh, mạnh đến mức vượt rất xa so với dự đoán của gã.
Diệp Huyên với cảnh giới này mà có thể đánh một trận cùng gã, đã là vô cùng khủng bố!
Dĩ nhiên, gã càng kiêng dè người đứng sau Diệp Huyên.
Tri Tịnh nhìn bốn phía, nhưng xung quanh không hề có gì, một lát sau, gã nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên mỉm cười gượng gạo: “Ta chỉ tuỳ tiện kêu một chút...”
Tri Tịnh híp mắt lại: “Ngươi đang trêu đùa ta sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta