Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiền bối, chúng ta giao dịch nhé?"
Tầng tám cười bảo: "Không làm! Thật ra ta còn muốn ngươi chết hơn so với bất kỳ ai, chẳng qua là ta không thể tự tay giết ngươi thôi! Cũng không hẳn, phải là không dám giết ngươi!"
Gã quả thật không dám giết Diệp Huyên!
Giết Diệp Huyên, đoạt bảo vật Ngũ Duy.
Nhân quả này quá lớn. Cho dù là cường giả cấp bậc cỡ gã cũng không gánh vác được. Vì thế, gã cần phải mượn tay người khác giết Diệp Huyên.
Gã có thể nhìn thấy được nhân quả trên người Diệp Huyên, thế nhưng đám cường giả Tứ Duy này lại không thấy được.
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nói: "Tiền bối, nếu ta chết đi, có lẽ cũng không có gì tốt đẹp cho người đâu!"
Tầng tám cười: "Vì sao?"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Nếu ta chết, tháp này lại thành vật vô chủ rồi".
Tầng tám nói: "Đúng là vật vô chủ, nhưng ngươi cảm thấy đám giun dế ngoài kia có thể tranh lại được ta?"
Diệp Huyên cười