Mục đích của tầng tám rất rõ ràng, chính là làm bọ ngựa bắt ve.
Gã không muốn giết Diệp Huyên, hoặc phải nói là không dám, bởi vì gã vô cùng kiêng kị người sau lưng Diệp Huyên. Thế nhưng gã không muốn từ bỏ cái tháp này!
Cách tốt nhất là để người khác giết chết Diệp Huyên, sau đó gã giết người đó.
Nếu thế, bảo vật sẽ đến tay mà không mang theo bất cứ nhân quả nào.
Thế nhưng như Diệp Huyên nói, gã đã quên mất một điều.
Đó là trong tháp Giới Ngục này vẫn còn một tầng chín.
Tầng chín đã tỉnh chưa?
Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ!
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Tiền bối, ta có một cách này hay hơn, người có muốn nghe không?"
Tầng tám bảo: "Nói nghe xem".
Diệp Huyên cười: "Còn một cách nữa, chính là đưa tháp này cho người khác, sau đó người giết kẻ đó, như vậy người cũng sẽ không bị gieo nhân quả vào thân mà đúng không? Hơn nữa ta không chết, người sau lưng ta cũng sẽ không đến tìm người!"
Tầng tám đáp: "Vấn đề là, ngươi thật sự đồng ý giao vật này ra?"
Diệp Huyên phẩy phẩy tay: "Ta còn lựa chọn nào khác à?"
Tầng tám im lặng.
Nếu Diệp Huyên giao ra vật này ra, vậy hắn sẽ không còn liên quan gì đến cái tháp này nữa!
Diệp Huyên lại nói: "Tiền bối chủ yếu là muốn có tháp này, chứ không hẳn muốn ta chết, đúng không?"
Tầng tám đáp: "Ta với ngươi không thù không oán, tại sao phải muốn ngươi chết?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đã thế ta và tiền bối không cần phải thành kẻ địch của nhau, đúng