Tầng tám thấp giọng thở dài: “Đến bây giờ ta mới biết tòa tháp này đã hòa cùng một thể với ngươi, nhân quả của các ngươi cùng tồn tại với nhau...”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Lấy thực lực và nhân quả của tiền bối, hoàn toàn có thể cướp nó mang về Ngũ Duy, không phải sao?"
"Trước đó ta cảm nhận được khí tức của cường giả Ngũ Duy lóe lên rồi biến mất, nếu đoán không sai thì hẳn có người đã thay ngươi giải quyết. Nếu ta cướp đi tòa tháp này thì không chỉ bị người phía sau ngươi nhằm vào mà còn trở thành mục tiêu cho toàn bộ cường giả vũ trụ Ngũ Duy... Ta không muốn phải sống kiếp như ngươi”.
Diệp Huyên im lặng.
Đây là chỉ muốn hưởng lợi chứ không muốn bị chỉ trích chứ gì?
Hắn cũng muốn được như thế lắm chứ!
Như nghĩ đến điều gì, hắn vội hỏi: “Tiền bối đánh thắng được hai tên kiếm tu ban nãy không?"
"Ngươi nói thử xem?"
"Hay là tiền bối đánh bọn hắn một trận thử xem? Ta ngứa mắt chúng lâu rồi!"
Tầng tám bật cười: “Ngươi buồn cười thật đấy... Ngươi nghĩ ta sẽ làm thật sao?"
"Tiền bối thật sự đến từ Ngũ Duy?"
"Ừ”.
Diệp Huyên im lặng.
Người này thật sự là cường giả Ngũ Duy.
"Sức mạnh ở Ngũ Duy cao hơn Tứ Duy nhiều lắm sao?"
Tầng tám đáp: “Vũ trụ Ngũ Duy và Tứ Duy có một số điểm khác biệt, trong đó lớn nhất chính là nền văn minh của hai bên. Nói một cách đơn giản thì vũ trụ Tứ Duy còn đang theo đuổi sức mạnh và bản chất của võ đạo, còn Ngũ Duy của chúng ta đã theo đuổi bản chất của sinh mệnh và vũ trụ rồi”.
Gã khẽ dừng lại một chút: “Thật ra thì, sở dĩ nền văn minh của vũ trụ Ngũ Duy tân tiến đến như vậy, không thể không kể đến một người. Đó chính là chủ nhân của tòa tháp này -