Kẻ thù ở Tứ Duy còn chưa giải quyết xong, Ngũ Duy đã xếp hàng chờ đợi.
Phải đến khi nào hắn mới đứng trên đỉnh được?
Diệp Huyên bỗng cảm thấy có chút mỏi mệt.
Từ lúc bắt đầu đến nay, hắn chưa được một giây yên giấc, tất cả là vì tòa tháp này.
Mà cuộc sống như thế còn phải kéo dài rất, rất lâu nữa...
Mệnh phạm lao lực!
Hắn thở dài lắc dầu, tiếp tục chữa thương.
Có nước suối Sinh Mệnh trong tay, thương thế của hắn nhanh chóng khép lại, sau đó hắn biến mất.
Trong khoảng thời gian đó, ngang dọc khắp nơi quanh Lưỡng Giới Thiên là bóng dáng của những phi kiếm.
Đó chính là người của Kiếm Tông.
Bọn họ phái mấy chục kiếm tu cực mạnh đến, ngang nhiên truy lùng Diệp Huyên bên ngoài Lưỡng Giới Thiên, mang tới cảm giác diễu võ giương oai.
Người dẫn đầu tất nhiên là Lý Trần Phong.
Mục tiêu của Kiếm Tông chỉ có một: tìm ra Diệp Huyên.
Trong Lưỡng Giới Thiên, Viên Tiểu Đao nhìn những kiếm tu vòng vèo qua lại trên đầu, khẽ thốt lên: “Kiếm Tông cho rằng báu vật đó vẫn còn nằm trong tay hắn sao?"
Tru Tà Nhi đứng một bên cũng lên tiếng: “Nếu là ta thì cũng nghi ngờ hắn. Nhưng lần này hắn chơi ác thật, Kiếm Tông lỗ nặng rồi”.
Viên Tiểu Đao lắc đầu cười: “Đừng xem thường, người phía sau hắn không đơn giản đâu”.
Ả ta vẫn còn nhớ người phụ nữ gặp được tại điện U Minh kia, thực lực của nàng ấy khiến ả đến nay vẫn chưa hết rúng động.
Kể từ khi tiếp xúc với Diệp Huyên, ả càng phát hiện những người sau lưng hắn đúng là sâu không lường được...
Không chỉ có thể mà ngay cả bản