Giọng nói chợt im bặt, cùng lúc đó, linh hồn của gã đã bị kiếm Trấn Hồn nuốt chửng.
Đến đây, tầng tám đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên hơi kinh ngạc, hắn không ngờ kiếm Trấn Hồn lại nhẹ nhàng hấp thụ được linh hồn tầng tám như vậy!
Lúc này, cô gái váy bố nhìn thanh kiếm kiếm Trấn Hồn, nàng ta nhíu mày lại: "Kiếm này...."
Diệp Huyên nhìn về phía cô gái váy bố: "Sao thế?"
Cô gái váy bố trầm giọng nói: "Bên trong kiếm này của ngươi có..."
Đúng lúc này, kiếm Trấn Hồn khẽ rung lên, cô gái váy bố chợt im lặng.
Diệp Huyên nhìn về phía kiếm Trấn Hồn, hắn vung tay phải lên, kiếm Trấn Hồn rơi vào trong tay hắn, Diệp Huyên quan sát Trấn Hồn một lát rồi nói: "Kiếm này làm sao?"
Cô gái váy bố nhẹ giọng đáp: "Kiếm này không tệ!"
Diệp Huyên: "..."
Cô gái váy bố liếc nhìn kiếm Trấn Hồn này mà không nói gì.
Diệp Huyên cũng nhìn về phía kiếm Trấn Hồn, hắn cảm thấy kiếm này có gì đó không đúng, theo lý mà nói, kiếm Trấn Hồn không thể dễ dàng cắt nuốt linh hồn tầng tám như ăn cháo vậy được.
Đúng lúc này, cô gái váy bố đột nhiên nói: "Đây là bảo vật Ngũ Duy..."
Diệp Huyên nhìn về phía cô gái váy bố: "Tiền bối, người ở Ngũ Duy à?"
Ngũ Duy!
Cô gái váy bố lắc đầu.
Diệp Huyên lại hỏi: "Lưỡng Giới Thiên?"
Diệp Huyên có hơi không rõ: "Không ở