Diệp Huyên cũng hơi ngơ ngác, hắn có thể cảm nhận được cái chữ trước mắt đang có ý lấy lòng!
Lại có vấn đề rồi.
Tại sao Thư giới này lại xuất hiện ở đây, không chỉ thế mà còn nhận mình làm chủ nữa!
Hắn cũng không cho rằng là mình là người làm chủ số trời, cho nên mới được những thần vật này đến nương tựa.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyên nhìn Liên Thiển trước mặt: “Liên Thiển cô nương, có lẽ người biết là có chuyện gì đang diễn ra đúng không?”
Liên Thiển gật đầu: “Là nàng!”
Nàng!
Diệp Huyên ngây người: “Ý người là, cô gái váy trắng?”
Liên Thiển gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn lên tinh không: “Nếu như ta đoán không lầm thì có lẽ là Trần Thiên tìm nàng. Tên ngu ngốc này…”
Diệp Huyên mới thấy yên tâm hơn.
Rõ ràng đúng như Liên Thiển nói, học phủ Vạn Duy này đã đi tìm cô gái váy trắng rồi. Mà kết quả cũng vô cùng rõ ràng.
Chắc chắn cô gái váy trắng đã thắng!
Chẳng những thắng mà còn cướp được cho hắn một món bảo vật!
Diệp Huyên thầm thấy ấm áp, hắn nhìn về phía cuối tinh không, nàng ấy vẫn chưa quên mình.
Liên Thiển chợt cất lời: “Bây giờ nó đã nhận ngươi làm chủ, hơn nữa linh tự này cũng đã nhận ngươi làm chủ, ngươi có thể sử dụng bọn chúng để chiến đấu bất cứ lúc nào”.
Diệp Huyên nhìn chữ “Diệt” trong tay: “Uy lực của nó thế nào?”
Liên Thiển đáp: “Chẳng phải thử là biết sao!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay