Trần Thiên nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn về phía Thẩm Tinh Hà, cười hỏi: “Thẩm huynh, thế này là sao?”
Thẩm Tinh Hà im lặng một lát rồi đáp: “Trần huynh, bây giờ thần vật kia đã không còn trên người cậu ta, không biết Trần huynh có thể nương tay không?”
Trần Thiên cười khẽ: “Sao, Phù Văn Tông muốn bảo vệ cậu ta à?”
Thẩm Tinh Hà nhìn thẳng vào Trần Thiên: “Phải!”
Dứt lời, bầu không khí xung quanh chợt trở nên căng thẳng.
Phù Văn Tông muốn bảo vệ Diệp Huyên!
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là muốn không nể mặt thư viện Vạn Duy.
Trần Thiên nhìn Thẩm Tinh Hà một lúc lâu rồi chợt bật cười: “Thẩm huynh, ta không hiểu!”
Thẩm Tinh Hà hờ hững nói: “Trần huynh, cậu ta đã gia nhập Phù Văn Tông ta, bắt đầu từ bây giờ, cậu ta chính là người của Phù Văn Tông”.
Trần Thiên cười hỏi: “Thẩm huynh, có đáng không?”
Thẩm Tinh Hà trầm giọng đáp: “Trần Thiên huynh, bảo vật kia đã không còn trong tay cậu ta nữa, huynh cần gì phải đuổi cùng giết tận như thế chứ?”
Trần Thiên cười khẽ nói: “Không đuổi cùng giết tận? Giữ lại cậu ta trở thành mối hoạ sau này à?”
Thẩm Tinh Hà nhìn Trần Thiên: “Bây giờ, cậu ta là người của Phù Văn Tông ta!”
Trần Thiên bật cười: “Hay cho câu người của Phù Văn Tông! Xem ra mấy năm nay, thư viện Vạn Duy ta quá khiêm tốn! Khiến không ai coi thư viện Vạn Duy ta ra gì cả!”
Dứt lời, y nhìn người Phù Văn Tông xung quanh, cười nói: “Nếu các ngươi nói Diệp Huyên là người của Phù Văn Tông, vậy được thôi, các ngươi cứ đợi chôn cùng cậu ta đi!”
Nói xong, y xoay người rời đi.
Thẩm Tinh Hà đứng yên tại chỗ.
Trần