Liên Thiển nói: “Cũng không phải! Là đại tỷ! Lúc tháp này đưa chúng ta rời đi còn thuận thế mang theo khí nguyên của khí hỗn độn đi, đương nhiên đại tỷ cũng không phải muốn độc chiếm thứ này, mà là muốn bảo vệ nó!”
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.
Phù Tiểu Thiên nhìn về phía Diệp Huyên, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Diệp Huyên biết chắc chắn đối phương đã nhận ra trên người hắn có khí hỗn độn!
Thẩm Tinh Hà kia cũng nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu… Tiểu sư tổ có thể vẽ bùa bảy sắc sao?”
Diệp Huyên không nói gì, Phù Tiểu Thiên lại đáp: “Có thể, có lẽ cậu ta là người duy nhất có thể vẽ bùa bảy sắc trên đời này rồi!”
Nghe vậy, Thẩm Tinh Hà cũng hiểu được đôi chút.
Phù Tiểu Thiên chợt nói: “Cho dù thế nào, Phù Văn Tông này cũng giao cho các cậu. Nhớ kỹ, Phù Văn Tông ta không mong độc chiếm thiên hạ, chỉ mong không ai dám coi thường”.
Nói xong, thân thể ông ấy dần trở nên hư ảo.
Lúc này, Diệp Huyên chợt hỏi: “Sư phụ, người là đã chết, hay là đi đến nơi khác?”
Hắn biết cao thủ như Phù Tiểu Thiên rất khó chết!
Phù Tiểu Thiên cười nói: “Con người từ xưa đến giờ có ai không chết? Điểm cuối của sinh mạng cũng không đáng sợ, đáng sợ là sống uổng phí một đời! Khi còn sống nhất định phải hưởng thụ thế giới này, còn phải quý trọng người bên cạnh, con người sợ nhất là sống uổng phí một đời, càng sợ đến lúc chết vẫn có điều tiếc nuối!”
Nói xong, thân thể ông ấy hoàn toàn mờ đi, mãi đến khi biến mất.
Trong điện, Diệp Huyên và Thẩm Tinh Hà cung kính hành lễ với Phù Tiểu Thiên.
Một lát sau, Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Diệp Huyên, ông ta do dự một lúc, sau đó gọi: