Lão Thẩm thấp giọng nói: “Tiểu sư tổ, hiện tại cậu là người quan trọng nhất của Phù Văn Tông ta, không thể mạo hiểm được. Nếu như cậu xảy ra chuyện gì, cậu bảo chúng ta làm sao ăn nói với sư tổ đây?”
Diệp Huyên phân vân một lát, hắn đang định nói chuyện thì lúc này, Lưu Ung bên cạnh đột nhiên nói: “Sư huynh, để hắn đi đi…”
Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Lưu Ung: “Đệ…”
Lưu Ung nhẹ giọng nói: “Tiểu sư tổ không phải là một đóa hoa trồng trong phòng ấm, chúng ta cũng không thể biến cậu ấy thành đóa hoa trong phòng ấm được, chúng ta làm vậy là bảo vệ cậu ấy sao? Như thế có thể hại cậu ấy đấy”.
Thẩm Tinh Hà đang định nói gì đó, lúc này, Lưu Ung lại nói: “Tin tưởng cậu ấy đi, với thực lực và thân pháp quỷ dị của tiểu sư tổ, nếu như muốn chạy, cho dù là loại cường giả như Trần Thiên cũng không làm gì được đâu”.
Thẩm Tinh Hà im lặng một lát, sau đó gật đầu, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Cậu đi ra bên ngoài việc gì cũng phải cẩn thận”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta sẽ cẩn thận”.
Thẩm Tinh Hà đột nhiên bấm đốt ngón tay, một lá bùa bảy sắc đột nhiên hiện lên trước mặt Diệp Huyên: “Đây là bùa “phá giới” năm đó sư tổ để lại, bên trong lá bùa này ẩn chứa một sức mạnh vô cùng cường đại. Sức mạnh này quá mức to lớn nên hiện giờ cậu khó có thể thừa nhận. Thế nhưng vẫn ổn, thân thể của cậu cũng đủ lớn mạnh rồi, vì thế chỉ cần không thi triển lá bùa này vượt quá giới hạn thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả”.
Diệp Huyên đang định nói chuyện thì Thẩm Tinh Hà lại bấm đốt ngón tay, trước mặt ông ta là một chiếc bình ngọc màu trắng: “Còn đây là máu rồng của Long Đế của bộ tộc Thiên Long, là do long tổ của Tộc Thiên Long tặng cho sư tổ năm đó. Sư tổ chưa từng dùng cho nên giữ lại, nhưng cũng không có nhiều, chỉ còn lại ba giọt, cho cậu đấy”.
Tộc Thiên Long!
Diệp Huyên hơi tò mò: “Lão Thẩm, máu này có tác dụng gì?”
Bên cạnh, Lưu Ung kia cười nói: “Vật đó chính là đồ tốt, nếu cậu uống một giọt