Giờ phút này, trong lòng Diệp Huyên cực kỳ ấm áp, hắn không từ chối mà nhận lấy mấy món bảo vật kia.
Diệp Huyên ôm quyền với Thẩm Tinh Hà: “Lão Thẩm, đa tạ”.
Lão Thẩm cười nói: “Người một nhà, khách khí gì chứ?”
Diệp Huyên mỉm cười: “Ta nói chuyện riêng với các bằng hữu một chút”.
Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Đi đi”.
Diệp Huyên đi về phía ba người Tiểu Thất.
Thẩm Tinh Hà đứng tại chỗ khẽ nói: “Phù Văn Tông chúng ta thật may mắn!”
Lưu Ung bên cạnh Thẩm Tinh Hà cũng cười nói: “Sư huynh không sợ hắn mang đại họa tới cho Phù Văn Tông chúng ta sao?”
Thẩm Tinh Hà nhẹ giọng nói: “Muốn có được lợi ích mà không chịu muốn bỏ sức ra, trên thế gian làm gì có chuyện tốt vậy chứ?”
Lưu Ung nói: “Ta đã âm thầm điều tra rồi, người này không phải loại người vong ân phụ nghĩa, Phù Văn Tông chúng ta đối xử với hắn tử tế ắt hẳn hắn cũng sẽ đối xử tốt với Phù Văn Tông chúng ta”.
Nói xong ông ta nhìn về phía ba cô gái đám người Tiểu Thất ở phía xa xa: “Thật không ngờ ba cô gái trẻ này cũng yêu nghiệt đến thế, lần này, Phù Văn Tông chúng ta thật sự là kiếm bộn rồi”.
Thẩm Tinh Hà gật đầu, cười nói: “Lời to”.
Nói đến đây, ông ta như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt dần trở nên căng thẳng: “Nhất định phải cẩn thận đề phòng người của học viện Vạn Duy ra chiêu tàn nhẫn. Nhớ kỹ, kêu người của chúng ta âm thầm bảo vệ bọn họ”.
Lưu Ung gật đầu: “Hiểu rồi”.