Trong rừng rậm.
Đám người Diệp Huyên ngồi trước một đầm nước, hiện giờ một nửa đầm nước đã bị nhuộm đỏ, toàn bộ là máu của bọn họ!
Trong trận chiến trước đó, gần như tất cả mọi người đều bị thương!
Trong đó thảm nhất là một nam tử tên Thương Việt, toàn bộ chân phải của hắn ta đã bị chặt đứt!
Diệp Huyên đi tới trước mặt Thương Việt, lấy một viên đan Kim Sang ra, định đưa cho Thương Việt thì hắn ta lắc đầu đáp: “Đừng lãng phí!”
Diệp Huyên cưỡng ép nhét viên đan Kim Sang kia vào trong miệng Thương Việt, hắn ta nhìn Diệp Huyên, không nói gì cả.
Diệp Huyên quét nhìn đám người này, cho dù mắt hắn không thấy gì nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hiện giờ tất cả mọi người đều đang rất mệt mỏi, bởi vì trận chiến khi trước đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của mọi người!
Bị thương cộng thêm mệt mỏi, có thể nói tình cảnh hiện giờ của bọn họ rất tệ!
Bầu không khí trở nên có phần nặng nề!
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Các ngươi có sợ không?”
Mọi người nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng: “Chúng ta đã không còn đường lui, cùng lắm chỉ là chết mà thôi, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, mọi người đều nở nụ cười!
Đúng vậy, cùng lắm chỉ là chết mà thôi, dù sao cũng không còn kết cục nào thảm hơn nữa!
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Theo suy đoán của ta thì đám người ngoài kia đang chờ viện binh, chắc chắn là có viện binh tới, chỉ là không biết viện binh nào mà thôi.
Khi nãy người của chúng ta cũng đã đi tới trước quan sát, cách đây không xa chính là một khu vực đầm lầy không nhìn thấy bờ, chúng ta muốn vượt qua đầm lầy đó thì đúng là chuyện viển vông.
Điều duy nhất chúng ta có thể làm hiện giờ chính là giết ra ngoài, xông qua khỏi vòng vây.
Đương nhiên chuyện này rất khó khăn, bởi vì mấy trăm người đó đều là tinh anh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa hiện giờ chúng ta đều bị thương nặng, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác cả”.
Mọi người đều im lặng.
Diệp Huyên nhìn về phía Lục Bán Trang: “Có ý kiến khác không?”
Lục Bán Trang lắc đầu: “Không giết ra nổi! Đám người đó đều là tử sĩ, chắc chắn sẽ không lùi bước.
Hiện giờ chúng ta đều đã bị thương nặng, cưỡng ép xông ra ngoài, vậy ngoại trừ một hai người ra thì số còn lại đều phải chết!”
Nói tới đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Huyên im lặng không nói.
Đương nhiên là hắn hiểu ý của Lục Bán Trang, hắn không để ý tới một điều.
Bây giờ hắn vẫn còn sức chiến đấu, Lục Bán Trang cũng vậy, cả hai bọn họ đều là người mạnh nhất, muốn xông ra ngoài cũng không quá khó khăn!
Nhưng đám người Lăng Hàn đâu rồi?
Cho dù đám người Lăng Hàn mạnh mẽ nhưng trải qua trận huyết chiến khi nãy, lực chiến của bọn họ tối đa cũng chỉ còn lại năm sáu phần mà thôi.
Hiện giờ họ xông ra ngoài, đám binh lính kia hung hãn không sợ chết,