*Chương có nội dung hình ảnh
Năm ấy, thư viện Vạn Duy sở dĩ có thể thiết lập trật tự cho vũ trụ Ngũ Duy không phải vì Tiên Tri có lý lẽ, mà là vì hắn sở hữu sức mạnh vô ngần.
Mà hiện giờ, Tiên Tri đã biến mất, có ai lại muốn nói lý với thư viện Vạn Duy nữa đây?
Nòng cốt của lý lẽ chính là nắm đấm!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên bỗng nhớ tới cô gái váy trắng mạnh đến không có thiên lý đó.
Lý lẽ à?
Hắn chưa từng thấy nàng nhiều lời với ai. Kiếm của nàng chính là lý lẽ, chỉ cần vung xuống thì mọi thứ đều là mây bay.
Hiển nhiên đó là vì nàng ta có sức mạnh.
Nói thô thiển một chút thì kẻ có tiền đánh rắm cũng thơm, chính là thế đấy.
Diệp Huyên thu lại dòng suy nghĩ, hỏi Huyền Thiên Sách: “Vì sao ngươi lại nói cho ta những điều này?"
Huyền Thiên Sách cung kính thi lễ: “Diệp thần sư, thật không dám giếm diếm. Vì hành động ngu xuẩn trước kia của lão phu mà Thiên Sách Tông bị diệt, ta hy vọng ngài có thể hỗ trợ ta khôi phục nó”.
Thấy hắn im lặng, ông ta lại khom mình: “Nếu Diệp thần sư bằng lòng tương trợ, lão phu và toàn bộ Thiên Sách Tông nguyện làm trâu ngựa tùy ngài sai bảo!"
Diệp Huyên: “Ta có thể giúp khôi phục lại Thiên Sách Tông, nhưng các người tạm thời phải nấp trong bóng tối, có được không?"
Huyền Thiên Sách lập tức hiểu ra, Diệp Huyên đang muốn Thiên Sách Tông hành động trong bóng tối, chỉ phục vụ cho một mình hắn, bèn không khỏi do dự.
Diệp Huyên lại nói: “Yên tâm, ngày sau ta sẽ dốc hết sức trợ giúp Thiên Sách Tông, nâng đỡ các người thành đại tông môn đời này”.
Huyền Thiên Sách nhìn hắn: “Vậy...