Về phần thù lao thì ông ta tuyệt nhiên không nghĩ đến, bởi thực lực bản thân không cho phép.
Sau khi chia tay Huyền Thiên Sách, Diệp Huyên đi thẳng đến thư viện Vạn Duy.
Điều hắn phải làm lúc này là sửa chữa tháp Giới Ngục.
Vừa đặt chân đến thư viện, hắn đã chạm trán người quen cũ.
Lâm Tiếu Thư, một trong sáu vị giáo tôn của thư viện Vạn Duy.
Diệp Huyên bật cười: “Thì ra là Lâm giáo tôn! Lâu ngày không gặp, ngài càng lúc càng trông có tinh thần hơn đấy”.
Ông ta chỉ liếc hắn một cái rồi xoay gót rời đi.
Gây sự với Diệp Huyên đã không mang lại ý nghĩa gì nữa, vì vậy ông ta không làm.
Thư viện hôm nay do Trương Văn Tú làm chủ, một người một khi đã tàn nhẫn thì sẽ không đặt bất cứ thứ gì vào mắt, khiến ông ta còn sợ hơn cả nữ phu tử.
Hơn nữa, thế cục bây giờ ra sao cũng đã quá rõ ràng: thư viện Vạn Duy cần liên thủ với Diệp Huyên.
Diệp Huyên đi đến viện của Trương Văn Tú. Biết nàng ta ở trong phòng, hắn vừa định đi vào thì một ông lão mặc áo bào đen chợt xuất hiện: “Diệp thần sư, xin hãy đợi trong chốc lát”.
"Được”.
Hắn gật đầu rồi lui sang bên.
Ông lão chỉ nhìn hắn một cái.
Diệp Huyên lướt mắt nhìn bốn phía, nói: “Tiền bối này, theo ta biết thì thư viện có sáu vị giáo tôn, nhưng hiện nay hình như chỉ có bốn. Hai người còn lại đâu?"
Ông lão đang toan nói thì cửa phòng phía sau mở ra. Trương Văn Tú bước ra trong