Luồng khí tức vừa tuôn ra từ người Trần Thiên lập tức khiến vũ trụ sôi trào, chứng tỏ nó căn bản không chịu nổi sức mạnh của y.
Trần Thiên biết cô gái váy trắng trước mặt này mạnh vô cùng, vì vậy không hề giữ sức, khiến màn sao bốn phía nhanh chóng xuất hiện vết nứt.
Nhưng cô gái vẫn giữ vẻ bình thản trên mặt, trong mắt không có một chút dao động.
Trần Thiên liếc nàng một cái rồi biến mất. Một luồng sức mạnh khổng lồ quét qua như gió lốc, nhưng khi chỉ còn cách nàng mười trượng thì bỗng tan biến.
Đây là không gian Duy Độ hai tầng, cũng chính là cực hạn của y.
Một chiêu này hoàn toàn không có gì nương tay, bởi vì Trần Thiên biết người phụ nữ này rất mạnh.
Mà y cũng muốn biết nàng mạnh đến đâu.
Đúng lúc ấy, cô gái váy trắng vẫn luôn bất động bỗng nhẹ nhàng giẫm chân phải.
Uỳnh!
Chỉ trong phút chốc, vũ trụ trong phạm vi mấy trăm nghìn trượng hóa thành hư vô.
Tinh Không Quy Tịch!
Cùng lúc đó, Trần Thiên đã lui về sau hơn trăm trượng, hai mắt ánh lên vẻ đờ đẫn: “Ngươi... không phải kiếm tu ư?"
Cô gái lạnh nhạt đáp: “Lũ kiến hôi các ngươi, sao xứng để ta xuất kiếm?"
Nói rồi, nàng xoay gót đi về phương xa, để lại Trần Thiên đang dần tan biến.
Y nhìn theo bóng lưng cô gái, một nỗi bi thương dâng trào trong lòng.
Thì ra trong mắt người khác, y chỉ là một con kiến, ngay cả tư cách khiến người đó rút kiếm cũng không có.
Đáng thương đến nhường nào!
Y cũng đã nhận ra quyết định của Trương Văn Tú là đúng.
Vì