*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Huyên và Trương Văn Tú đi đến một vùng biển nọ - Học Hải, nơi từng được Tiên Tri sáng tạo ra.
Khi hai người đã đến giữa Học Hải, Trương Văn Tú vươn tay chỉ về phía xa: “Ném nó xuống”.
Diệp Huyên đưa tay ra, tháp Giới Ngục trong bàn tay hắn khẽ run như muốn truyền đạt gì đó.
Hắn khẽ cười: “Trở về với diện mạo thật của ngươi đi”.
Nói xong, hắn buông tay, để tháp rơi vào lòng biển.
Diệp Huyên đang định mở miệng thì Trương Văn Tú bỗng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cười nhạt: “Các người cứ yên tâm, chúng ta không có ý định mở thư phòng”.
Diệp Huyên cũng nhìn theo, lờ mờ cảm nhận được một vài luồng khí tức rất mạnh.
Có người đến.
Diệp Huyên nhìn sang Trương Văn Tú: “Họ là ai?"
Nàng ta nhàn nhạt đáp: “Ai cũng có, bao gồm cả Phệ Linh tộc”.
Diệp Huyên gằn giọng: “Giết chúng!"
Trương Văn Tú: “Ngươi đi đi, ta ở đây cổ vũ”.
Diệp Huyên nghiêm giọng: “Văn Tú cô nương, chúng xuất hiện ở thư viện Vạn Duy không chút kiêng kỵ thế này, căn bản là không xem thư viện ra gì, cô có thể nhịn được sao?"
Trương Văn Tú nhìn hắn: “Ngươi nghĩ Trương Văn Tú ta có ngu không?"
Diệp Huyên nhếch môi: “Cô nương nói gì vậy”.
Trương Văn Tú lạnh lùng đáp: “Diệp Huyên, Tu La Địa Ngục, Phù Văn Tông của ngươi và thư viện Vạn Duy của ta hôm nay đang ở trên cùng một thuyền. Đừng đùa giỡn bằng những câu ngu xuẩn như vậy, rõ chưa?"
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Ta biết rồi, về sau sẽ không đùa giỡn như thế nữa”.
Trương Văn Tú nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Năm