"Tìm người đến giúp?"
Diệp Huyên nhìn sang bên: “Liên Thiển cô nương, thầy của cô nói muốn tìm người giúp ư?"
Nàng ta gật đầu: “Phải”.
"Ông ấy còn nói gì nữa?"
Liên Thiển lắc đầu: “Thầy khi ấy chỉ thuận miệng nhắc đến, chúng ta cũng không hỏi nhiều nên ta không biết được bao nhiêu. Nhưng bây giờ nhớ lại, sắc mặt chủ nhân khi ấy có mấy phần nghiêm trọng, xem ra Ngũ Duy Kiếp cũng không phải sự kiện gì đơn giản”.
"Không đơn giản ư?"
Diễn Võ nghe vậy thì lắc đầu cười: “Nào chỉ có như vậy. Các ngươi chưa trải qua đợt hạo kiếp ấy, không biết nó kinh khủng đến mức nào”.
Diệp Huyên nhìn hắn ta: “Tiền bối, vì sao hạo kiếp lại đến?"
"Ta không biết”, Diễn Võ lắc đầu.
Diệp Huyên cau mày: “Tiền bối cũng không biết ư?"
Đối phương khẽ nói: “Sau thời đại Bạch Ác là trăm nghìn năm trôi qua, khi ấy đã chẳng có mấy ai còn sống từ thời đó nữa, vì vậy chúng ta cũng không biết hạo kiếp vì sao mà đến, vì sao mà đi; chỉ biết rằng khi Ngũ Duy Kiếp xảy ra, một thời đại đã bị xóa sổ”.
Hắn ta nhìn Liên Thiển: “Nghe nói hạo kiếp cứ mỗi triệu năm sẽ xuất hiện một lần. Ta có tính một chút, từ lần hạo kiếp trước đến giờ đã gần triệu năm rồi”.
Diệp Huyên nghe mà sầm mặt: “Không trùng hợp vậy chứ?"
Diễn Võ cười: “Có thể chính là vậy đấy! Nhưng ngươi lo cái gì? Thực lực của ngươi còn chưa đứng đầu thế giới này, vẫn còn cơ hội sống sót cơ mà; chỉ những cường giả cao cấp, siêu cấp kia mới càng chết nhanh”.
Diệp Huyên không khỏi hạ giọng: “Vì sao?"
"Không rõ, chỉ biết rằng thực lực càng mạnh thì chết càng nhanh. Thời đại kia cũng có không ít cường giả, một vài người còn