*Chương có nội dung hình ảnh
Võ Thắng Nam cũng nhìn sang Diệp Huyên. Người này thật sự là bí ẩn!
Diệp Huyên đanh mặt: “Ta biết”.
Kiếm tu mặc trường bào màu mây ấy còn có thể là ai khác ngoài chủ nhân của một thanh kiếm trên tháp Giới Ngục chứ, hồi đó ở vũ trụ Tứ Duy hắn còn từng được phân thân của đối phương giúp đỡ mà.
"Ngươi chắc chắn?"
Diễn Võ hỏi, hiển nhiên có chút không tin.
Diệp Huyên chỉ cười: “Không tin ta sao? Hay là chúng ta đánh cược tiếp?"
Khóe mắt Diễn Võ giật giật: “Ngươi thích bẫy người đến thế à?"
Hắn nhếch mép: “Đùa thôi. Không dám giấu diếm tiền bối, vị kiếm tu mà ngươi nói đến kia chính là đại ca kết nghĩa của ta, ta là đệ đệ của huynh ấy đây”.
Mọi người: “...”
Hắn lại hỏi: “Không tin sao?"
Diễn Võ: “Ngươi đưa mồm đi hơi xa rồi đấy. Ta thấy ngươi chỉ vừa hai mươi, còn kiếm tu kia từ mấy vạn năm trước đã có mặt. Huynh đệ? Ngươi bắt quàng làm họ kiểu gì hay vậy?"
Võ Thắng Nam cũng lắc đầu, nhủ thầm Diệp Huyên quả thật khoác lác hơi quá.
Nào ngờ hắn chỉ đưa tay ra. Thanh kiếm xuất hiện trên đó chính là thanh thuộc về kiếm tu mặc áo trắng thêu mây kia.
Ánh mắt Võ Thắng Nam đọng lại khi nhìn thấy nó: “Phàm Kiếm!"
Diệp Huyên: “Võ cô nương cũng đã đạt đến Phàm Đao nhỉ?"
Võ Thắng Nam nhìn hắn: “Phàm Cảnh phân làm sáu tầng, đại diện cho sáu tâm cảnh của phàm nhân, sau đó mới đến Phàm Cảnh. Kiếm này của ngươi thật sự là Phàm Cảnh, còn đao của ta