Diệp Huyên lại hỏi: “Nhưng đại ca ta vẫn không để lại lời gì cả ư?"
Diễn Võ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như là hắn ta đi tìm vị cường giả ấy”.
Diệp Huyên: “Tiền bối, không lẽ người đó vẫn còn sống?"
"Cường giả nhường ấy, cho dù không thể trường sinh đời đời nhưng sống mấy chục vạn năm hẳn cũng không thành vấn đề. Từ cổ chí kim, người như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
Diễn Võ nói rồi nhìn Diệp Huyên: “Ban nãy không chú ý, bây giờ ta mới phát hiện ngươi có rất nhiều nhân quả trên người. Có điều đây không phải bản thể của ta, không thể cảm nhận được quá nhiều”.
Nhân quả trên người hắn rất nhiều ư?
Diệp Huyên im lặng. Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe nói thế.
Hắn không hiểu hết, chỉ biết rằng từ khi ra đời đến giờ, những việc xảy ra trên người hắn quả thật có gì đó bất thường, bao gồm cả sự xuất hiện của cô gái váy trắng và tòa tháp.
Diệp Huyên lắc đầu, quyết định không nghĩ về những thứ lung tung này nữa mà hỏi Diễn Võ: “Tiền bối, Vô Địch Tông này có truyền thừa không?"
Diễn Võ bật cười: “Ngươi thẳng thắn thật!"
Diệp Huyên nhăn nhở: “Chúng ta đến đây vì nó mà”.
Diễn Võ: “Vậy thì đi theo ta”.
Hắn ta nói xong thì xoay người đi vào cung điện.
Diệp Huyên và Võ Thắng Nam theo sát.
Chỉ trong chốc lát sau, Diễn Võ đã đưa cả hai người đi vào khuôn viên bên trong, rất lớn nhưng cũng trống hoác.
Diễn Võ đang định nói gì thì bỗng quay đầu lại. Không gian trên quảng trường bỗng run rẩy, sau đó có một người thanh niên và một cô