*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 343: Còn sống thật tốt quá!
Một câu đánh thức người trong mộng!
Sau khi nghe Mặc Vân Khởi nói vậy, Diệp Huyên lập tức hiểu ra.
Diệp Huyên cưỡi sói đen phi nước đại trên một bình nguyên.
Sống trên đời đừng để chuyện hiểu lầm trở thành tiếc nuối suốt đời mình!
Hiển nhiên tốc độ con sói đen của Diệp Huyên nhanh hơn ngựa bình thường, không lâu sau đội kỵ binh Ninh Quốc đã xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyên.
Thác Bạt Ngạn cưỡi ngựa đi đầu, một tướng lĩnh ở bên cạnh nàng ta đột nhiên nói: “Quốc chủ, có người đang đuổi theo phía sau, hình như là Diệp Huyên của Khương Quốc”.
Mặt Thác Bạt Ngạn không chút cảm xúc, tăng tốc độ lên.
Tên tướng lĩnh kia không dám nói gì thêm, lui xuống.
Lúc này, tốc độ của Diệp Huyên tăng lên, càng ngày càng gần binh sĩ Ninh Quốc.
Những binh sĩ Ninh Quốc đua nhau quay đầu nhìn Diệp Huyên, không có ai ngăn cản, cũng không ai dám cản!
Hiện giờ danh tiếng của Diệp Huyên không còn bị giới hạn ở trong Khương Quốc nữa, hắn đã nổi tiếng trong khắp lãnh thổ Thanh Châu rồi. Đặc biệt là cảnh Diệp Huyên dùng tay xé đôi Lý Mục, nó đã hằn sâu trong lòng những binh sĩ Ninh Quốc.
Đúng thật là một kẻ hung ác!
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyên đã ngăn cản trước mặt Thác Bạt Ngạn, kỵ binh Ninh Quốc vội vàng dừng lại, nhưng Thác Bạt Ngạn thì không hề dừng, ngược lại tốc độ càng ngày càng nhanh hơn!
Thấy Thác Bạt Ngạn không dừng lại, Diệp Huyên nheo mắt, cô gái này muốn làm gì chứ?
Con sói đen dưới người Diệp Huyên gầm gừ, lộ ra ánh mắt hung dữ.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy ba trượng!
Diệp Huyên đột nhiên nhảy lên, sau đó hắn hạ xuống ở sau lưng Thác Bạt Ngạn. Thác Bạt Ngạn đang định ra tay thì đột nhiên đột nhiên ôm eo Thác Bạt Ngạn, nói nhỏ: “Xin lỗi…”
Thân thể Thác Bạt Ngạn cứng đờ.
Ngay lập tức, con ngựa đã phi được mấy chục trượng. Ở đằng sau lưng, đám binh sĩ Ninh Quốc đưa mắt nhìn nhau…
Ở phía xa, Diệp Huyên và Thác Bạt Ngạn cưỡi ngựa, từ từ đi tới trước.
Ở trên lưng ngựa, sắc mặt Thác Bạt Ngạn không chút cảm xúc, có phần lạnh lùng.
Tay Diệp Huyên vẫn đang ôm eo Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn cũng không hề phản đối.
Cứ như vậy, con ngựa chậm rãi đưa hai người đi về phương xa, dưới ánh chiều tà, cảnh vật vô cùng yên bình.
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Huyên nói: “Xin lỗi!”
Thác Bạt Ngạn vẫn không nói gì cả.
Mũi chân Diệp Huyên điểm nhẹ một cái, thân thể bay vọt lên, sau đó vững vàng hạ xuống trước mặt Thác Bạt Ngạn, hai người ngồi đối diện với nhau.
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyên, không nói gì cả.
Diệp Huyên cười khổ, bởi vì hắn không biết cách dỗ dành con gái. Hắn chỉ từng dỗ dành muội muội, nhưng muội muội hắn rất dễ dỗ, còn người trước mặt là một nữ hoàng đó!
Lúc này Thác Bạt Ngạn định nhảy xuống khỏi ngựa, Diệp Huyên thấy vậy thì vội vàng kéo tay Thác Bạt Ngạn.
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Cảm ơn”.
Mặt Thác Bạt Ngạn không chút cảm xúc, vẫn không nói gì cả.
Diệp Huyên đang định nói gì đó nhưng đúng lúc này, tháp Giới Ngục trong cơ thể hắn chấn động, đầu Diệp Huyên như bị đánh mạnh lên, cơ thể đang ngồi trên lưng ngựa ngã thẳng ra đất, sau đó không ngừng co quắp.
Thác Bạt Ngạn xoay người rời đi, nhưng mới chỉ đi được vài bước thì nàng ta đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Diệp Huyên. Lúc này nàng ta nhíu chặt mày, bước vội tới trước mặt Diệp Huyên, máu tươi từ từ chảy ra từ trong thất khiếu của Diệp Huyên.
Sắc mặt Thác Bạt Ngạn trầm xuống, nàng ngồi xổm ở trước mặt Diệp Huyên. Dường như nàng nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng lấy một viên đan Kim Sang ra đút cho Diệp Huyên, nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì cả.
Thác Bạt Ngạn lấy thêm một viên đan Kim Sang ra, Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu, run rẩy nói: “Không… không cần đâu. Ta bị cắn… cắn ngược… nghỉ ngơi một lúc là ổn!”
Thác Bạt Ngạn thấy gương mặt Diệp Huyên đã vặn vẹo, không nói gì cả.
Cắn ngược!
Thật ra Diệp Huyên biết đây không chỉ là cắn ngược, mà do sau khi đạo tắc rời khỏi tháp Giới Ngục khiến tháp Giới Ngục trở nên không ổn định!
Tháp Giới Ngục không ổn định thì hắn là người khổ nhất!
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, không thả đại thần tầng hai ra ngoài đi dạo một vòng thì chắc chắn đại thần tầng hai sẽ không hỗ trợ hắn, càng không cứu người!
Chịu đựng!
Nhưng mẹ kiếp, đau chết đi được!
Không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn có cả tinh thần, hiện giờ hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, không có bất kỳ ngôn từ nào có thể hình dung cảm giác lúc này cả!
Chỉ có thể chịu đựng.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu sau, sắc trời đã tối, một vầng trăng sáng chậm rãi nhô lên cao. Dưới ánh trăng, cả mặt đất như được phủ lên một lớp lụa mỏng.
Trong bóng đêm, tay phải Diệp Huyên khẽ run rẩy. Thời gian dần trôi qua, ý thức của hắn khôi phục lại. Cảm giác đầu tiên là mềm mềm!
Dưới người mềm quá!
Rất nhanh sau đó Diệp Huyên phát hiện ra hắn đang nằm trong lòng Thác Bạt Ngạn.
Sau khi phát hiện ra điểm khác thường của Diệp Huyên, Thác Bạt Ngạn cúi đầu nhìn về phía Diệp Huyên, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười một tiếng: “Còn sống đúng là tốt quá!”
Nói xong, hắn rúc đầu vào trong ngực Thác Bạt Ngạn, mềm mại quá, cho dù có mùi máu tươi nhưng trong mùi máu tươi lại xen lẫn mùi thơm cơ thể thoang thoảng.
Thân thể mềm mại của Thác Bạt Ngạn khẽ run lên, sau đó nàng ta đẩy Diệp Huyên ra, đứng dậy xoay người rời đi.
Diệp Huyên vội vàng đứng lên, hắn bước nhanh tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, sau đó hắn lấy một người gỗ nhỏ ra, đưa tới trước mặt Thác Bạt Ngạn.
Người gỗ này giống Thác Bạt Ngạn tới chín phần!
Diệp Huyên cười nói: “Ta khắc đó!”
Thác Bạt Ngạn nhìn người gỗ, không nói gì cả.
Diệp Huyên nhét người gỗ vào trong tay Thác Bạt Ngạn, sau đó hắn quay người đi về phía kỵ binh Ninh Quốc ở cách đó chừng trăm trượng!
Thác Bạt Ngạn nhìn người gỗ trong tay, không nói gì cả.
Diệp Huyên đi tới trước đám kỵ binh Ninh Quốc, trên người phần lớn những kỵ binh Ninh Quốc này đều có tổn thương.
Diệp Huyên cúi người thật sâu với những kỵ binh này, những kỵ binh Ninh Quốc đều tỏ vẻ mặt thắc mắc.
Diệp Huyên nói: “Các vị vượt nghìn dặm tới đây giúp đỡ, tại hạ đại diện cho tất cả dân chúng và tướng sĩ Khương Quốc cảm ơn các vị, Diệp Huyên ta xin khắc ghi tình cảm này ở trong lòng”.
Nói tới đây hắn lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra: “Bên trong nhẫn chứa đồ có hai trăm triệu kim tệ, coi như Diệp Huyên này mời mọi người uống rượu”.
Nói tới đây, hắn búng tay một cái, nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Thác Bạt Ngạn ở gần đó.
Thác Bạt Ngạn nhìn chiếc nhẫn chứa đồ trước mặt, ngẩn ra.
Hai trăm triệu kim tệ.
Đây không phải là một con số nhỏ đâu!
Mà ở nơi xa, vô số kỵ binh Ninh Quốc đột nhiên hoan hô!
"Diệp quốc sĩ trượng nghĩa!"
"Diệp quốc sĩ trượng nghĩa!"
Chỉ trong nháy mắt, thiện cảm của những binh sĩ Ninh Quốc đối với Diệp Huyên tăng vọt.
Nói nhiều lời cảm ơn hơn đi nữa cũng không bằng cái gì thực tế!
Phải biết nếu như chia số tiền hai trăm triệu kim tệ này xuống thì những kỵ binh Ninh Quốc này sẽ nhận được khoản tiền tương đương với ít nhất một năm quân lương của họ!
Sao bọn họ không hưng phấn cho được?
Sau khi Diệp Huyên đưa nhẫn chứa đồ ra, hắn ôm quyền với những binh sĩ Ninh Quốc: “Các vị, sau này còn gặp lại!”
Vừa dứt lời, hắn tung người nhảy lên, bay đến trên lưng sói đen ở cách đó không xa. Rất nhanh sau đó hắn đã biến mất ở trong bóng đêm.
Dưới bóng đêm, Thác Bạt Ngạn nắm chặt người gỗ và chiếc nhẫn chứa đồ ở trong tay.
Diệp Huyên quay trở về Khai Dương Thành, khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể và máu tươi, có kỵ binh Sở Quốc, cũng có binh sĩ Khương Quốc, ai thấy cảnh này cũng phải giật mình.
Chiến tranh luôn tàn khốc như vậy đó!
Cách đó không xa, Mặc Vân Khởi đi tới trước mặt Diệp Huyên, hắn ta chỉ vào một vài thi thể ở gần đó: “Đều là học viên của học viện Thương Lan, ta đã kiểm lại, có mười một người chết!”
Mười một người!
Diệp Huyên đi tới trước mười một thi thể kia, khi nhìn những thi thể này, Diệp Huyên im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, Diệp Huyên nói: “Mang về học viện để hậu táng, đưa vào điện Anh Linh. Vào ngày hôm nay hàng năm được tất cả học viên và đạo sư tế bái, người thân của họ suốt đời không phải lo nghĩ. Việc này do ngươi phụ trách!”
Mặc Vân Khởi gật đầu: “Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt”.
Diệp Huyên cúi người thật sâu vái những thi thể kia: “Ta cảm thấy vinh dự vì các ngươi! Học viện Thương Lan cũng cảm thấy vinh dự vì các ngươi!”
Hốc mắt Mặc Vân Khởi lập tức trở nên ướt át.
Không ai muốn chết cả, nhưng chiến tranh thì sẽ có người chết!
Diệp Huyên nhẹ nhàng vỗ bả vai Mặc Vân Khởi, sau đó hắn đi tới cách đó không xa, nơi đó có một bầy ngựa đang tập trung, đó chính là ngựa của Hắc Diễm quân. Số người này không hề rời đi, chúng canh giữ bên cạnh những kỵ binh Hắc Diễm quân đã ngã xuống. Ở trên mặt đất là chừng một trăm thi thể kỵ binh Hắc Diễm quân.
Hơn một trăm bộ trang bị đỉnh cao!
Đám kỵ binh Hắc Diễm quân này mạnh mẽ như vậy ngoài vì thực lực cá nhân của chúng ra thì còn có một phần nguyên nhân là do bộ trang bị này!
Số trang bị này đều đã đạt tới bậc Minh, cho dù Khương Quốc dốc hết sức cũng không thể mua nổi!
Quá quý giá!
Diệp Huyên cất hết số trang bị trên mặt đất, hắn không chỉ muốn học viện Thương Lan mặc vào trang bị tốt nhất mà còn muốn thành lập một đội kỵ binh!
Một đội kỵ binh mạnh mẽ hơn cả Hắc Diễm quân!
Chỉ khi thực lực đủ mạnh mới không bị kẻ khác ức hiếp!
Nhưng đúng lúc này, một đội binh sĩ xuất hiện ở cuối tầm mắt.
Khương Cửu!
Khương Cửu dẫn một đội binh sĩ Khương Quốc đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ấy rảo bước tới trước mặt Diệp Huyên: “Giết được hơn hai mươi nghìn kỵ binh Sở Quốc”.
Diệp Huyên nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Khương Cửu đi: “Chúng ta thắng rồi”.
Thắng!
Vô số binh sĩ Khương Quốc ở quanh đó cùng nhau hét lớn.
Khương Quốc thắng rồi!
Đám học viên học viện Thương Lan cũng cùng hét lớn lên, sau trận chiến này, tất cả các học viên đều đã được lột xác!
Nửa canh giờ sau, trước phần tường thành đổ nát của Khai Dương Thành, vô số thi thể nằm dưới đó, ít nhất là hơn hai mươi nghìn!
Tất cả đều là thi thể binh sĩ Khương Quốc!
Trong đó có nguyên vẹn, cũng có không nguyên vẹn, nhiều người tuổi đã lớn, cũng không thiếu người còn trẻ. Diệp Huyên đứng trước những thi thể này, bầu không khí nơi đây vô cùng nặng nề.
Không biết bao lâu sau, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Bái!”
Tất cả mọi người ở đó đều cúi đầu thật sâu, Diệp Huyên cũng cúi đầu thật sâu!
Những binh sĩ hi sinh vì nước này xứng đáng nhận được cái cúi đầu của tất cả người dân Khương Quốc.
Diệp Huyên quay mặt nói với tất cả mọi người: “Phải nhớ kỹ nơi đây chôn cất những người con vĩ đại nhất của Khương Quốc chúng ta, người dân Khương Quốc chúng ta đều phải nhớ tới bọn họ”.
Nói tới đây hắn chỉ về phía những binh sĩ đó: “Mỗi một người trong số họ đều là Quốc sĩ của Khương Quốc chúng ta!”
Đôi mắt tất cả những binh sĩ Khương Quốc có mặt ở đó đều óng ánh nước.
Tôn trọng!
Trước đây địa vị của binh sĩ cũng không cao, bởi vì đây là thế giới của võ giả! Ví dụ như học viện Thương Mộc, học viên của học viện Thương Mộc đi ra bên ngoài trời sinh đã hơn người khác một bậc! Còn cả những người được gọi là thiên tài yêu nghiệt kia nữa… Về phần binh sĩ, có mấy ai được tôn trọng cơ chứ?
Hiện giờ, Diệp Huyên tôn trọng họ!
Cảm giác được tôn trọng này khiến có một số binh sĩ ở đó không kìm được mà rơi nước mắt.
Khương Cửu nhìn Diệp Huyên, ánh mắt có phần phức tạp.
Trong lòng Diệp Huyên cũng cảm thấy phức tạp, hắn là người đi lên từ tầng đáy, khi còn ở Thanh Thành, trước khi hắn trở thành thế tử, mỗi lần đi theo một số người ra ngoài, gia tộc có quan tâm tới sự sống chết của họ không?
Không hề!
Đại đa số những người đứng trên cao chỉ quan tâm tới lợi ích và kết quả!
Binh sĩ nên nhận được sự tôn trọng!
Diệp Huyên đột nhiên nhìn Khương Cửu: “Lựa chọn một số người cho ta, chừng bảy mươi người, ta muốn thành lập một nhánh Đạo Binh!”
Đạo Binh!
Sau khi chứng kiến Đạo Binh của học viện Thương Mộc và Thế giới ngầm, một suy nghĩ nảy ra trong đầu Diệp Huyên, đó chính là thành lập Đạo Binh của học viện Thương Lan. Trước đó, khi nhìn thấy kỵ binh Hắc Diễm quân, hắn càng kiên định với suy nghĩ này hơn.
Học viện Thương Lan nhất định cần có một đội Đạo Binh mạnh mẽ thuộc về riêng mình!
Hiện giờ hắn có trang bị, cho dù tiền không nhiều nhưng không lâu sau cũng sẽ có thôi, chỉ thiếu mỗi người!
Đương nhiên phải chọn lựa chọn ở trong quân đội, những binh sĩ này đều có được kinh nghiệm thực chiến phong phú, chỉ cần tiến hành bồi dưỡng thì chắc chắn sau này sẽ trở thành một đội quân tinh nhuệ lấy một địch trăm!
Khương Cửu gật đầu: “Được, để ta tuyển người!”
Đúng lúc này, Lục Cửu Ca ngồi xe lăn đi tới trước mặt Diệp Huyên và Khương Cửu. Hai người nhìn về phía Lục Cửu Ca, Lục Cửu Ca lấy một tấm bản đồ ra, chỉ lên trên bản đồ: “Trước đó ta đã bảo Quốc chủ dẫn binh đi hỗ trợ Lâm Khiếu nguyên soái, Sở Quốc đại bại thì chắc hẳn Vinh Quốc cũng đã rút lui. Hắc Diễm quân của Đế Quốc Đại Vân đã bị tiêu diệt sạch, trong thời gian ngắn sẽ không dám xâm phạm tiếp, hiện giờ chính là cơ hội ngàn năm có một của Khương Quốc chúng ta”.
Khương Cửu trầm giọng nói: “Diệt Sở Quốc và Vinh Quốc?”
Lục Cửu Ca cười nói: “Đương nhiên là phải tiêu diệt, lúc này không diệt thì phải chờ tới khi nào?”
Khương Cửu lắc đầu: “Cho dù Khương Quốc chúng ta chiến thắng nhưng cũng là thắng thảm, nếu như khai chiến thêm lần nữa…”
Nói tới đây, nàng ấy liếc nhìn những binh sĩ ở xung quanh, đại đa số binh sĩ đều đã chồng chất vết thương ở trên người.
Lục Cửu Ca cười nói: “Ta biết nỗi lo của điện hạ, diệt hai nước này không cần quân đội, một người là đủ rồi!”
Một người!
Khương Cửu ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên.
Lục Cửu Ca nhìn về phía Diệp Huyên: “Tên Diệp quốc sĩ đã truyền khắp mọi ngóc nghách ở Thanh Châu rồi. Sau ngày hôm nay, chắc chắn cường giả Vạn Pháp Cảnh và vượt qua Vạn Pháp Cảnh sẽ không dám ra tay nữa, Diệp quốc sĩ nên nắm chắc cơ hội tốt như này!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Một mình ta không diệt được hai nước!”
Khóe miệng Lục Cửu Ca khẽ cong lên, không nói gì cả.
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên hiểu ra: “Hiểu rồi”.
Nói xong, hắn nói với ba người Kỷ An Chi ở gần đó: “Ba người các ngươi dẫn học viên quay về học viện Thương Lan, cả ba chịu trách nhiệm chuyện trong học viện”.
Mặc Vân Khởi cười khổ: “Diệp thổ phỉ, mới đánh nhau xong, nghỉ ngơi một thời gian đi!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Mặc Vân Khởi, đưa tay phải ra: “Ngươi nuôi mấy chục người của học viện Thương Lan nhé?”
Khóe miệng Mặc Vân Khởi giật giật, hắn ta lui về sau một bước: “Được, coi như ta chưa nói lời khi nãy”.
Diệp Huyên đá Mặc Vân Khởi một cái: “Mau xéo đi!”
Mặc Vân Khởi cười xấu xa, xoay người chạy đi.
Kỷ An Chi đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Cẩn thận nhé”.
Nói xong nàng ta xoay người rời đi, nhưng chưa được hai bước nàng ta đột nhiên đi về trước mặt Diệp Huyên. Kỷ An Chi lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra, đặt vào trong tay Diệp Huyên, sau đó xoay người rời khỏi, lần này nàng ta không quay lại nữa.
Diệp Huyên nhìn chiếc nhẫn chứa đồ trong tay, khi thấy đồ bên trong nhẫn, hắn ngẩn ra.
Màn thầu! Bánh bao! Đùi gà!
Bên trong nhẫn chứa đồ chỉ có ba thứ này, quan trọng hơn là rất nhiều, ít nhất cũng có mấy trăm cái màn thầu, mấy trăm cái bánh bao, đùi gà thì càng đáng sợ hơn, phải đạt tới hơn một nghìn cái…
Ông trời ơi!
Diệp Huyên sững sờ chôn chân tại chỗ.
Bạch Trạch nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Huyên: “Về nhà sớm nhé!”
Nói xong y xoay người rời đi.
Học viên của học viện Thương Lan ở gần đó đi tới trước mặt Diệp Huyên, cùng nhau thi lễ: “Viện trưởng hãy bảo trọng!”
Nói xong bọn họ xoay người rời đi!
Nhưng vẫn có một người ở lại!
Diệp Hinh!
Diệp Hinh đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta hơi cúi đầu xuống, nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Khi nãy ta… ta giết bốn mươi mốt người, giết nhiều nhất!”
Nói xong, hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta nắm chặt lại, ánh mắt có chút hưng phấn.
Diệp Huyên mỉm cười: “Lợi hại lắm”.
Nói xong, lòng bàn tay hắn mở ra, một món linh khí cực phẩm xuất hiện trước mặt Diệp Hinh: “Thưởng cho muội đó!”
Diệp Hinh ngẩn ra.
Diệp Huyên cười hỏi: “Không thích à?”
Diệp Hinh vội vàng nhận lấy món linh khí cực phẩm đó, món linh khí cực phẩm này là một con dao găm, nhỏ nhắn, rất thích hợp với Diệp Hinh!
Hiển nhiên Diệp Hinh rất thích, không ngừng vuốt ve.
Diệp Huyên đáp: “Sau khi quay về phải tu luyện cho thật tốt, thực lực mạnh mẽ mới có thể sống tốt được”.
Diệp Hinh gật đầu một cái, nàng ta do dự đôi chút, sau đó nói nhỏ: “Lúc không có ai, ta có thể gọi huynh là đường ca không?”
Đường ca!
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó hắn cười đáp: “Được chứ!”
Diệp Hinh ngẩn người, hiển nhiên nàng ta không hề ngờ rằng Diệp Huyên sẽ đồng ý. Nàng ta lập tức ôm lấy Diệp Huyên, không cầm nổi nước mắt: “Đường ca…”
Cảm xúc trong lòng Diệp Huyên lúc này khá phức tạp!
Nhà họ Diệp!
Càng ngày hắn càng cảm thấy xa lạ với gia tộc này.
Một lúc sau, Diệp Hinh và những học viên của học viện Thương Lan rời khỏi.
Diệp Huyên không ở lại đây, sau khi tạm biệt Khương Cửu, hắn cũng rời đi.
Khương Cửu nhìn dõi theo mãi tới khi Diệp Huyên hoàn toàn mất bóng, lúc này nàng ấy mới rời tầm mắt sang chỗ khác.
Lục Cửu Ca bên cạnh Khương Cửu đột nhiên nói: “Hắn rất xuất sắc!”
Khương Cửu nhìn về phía Lục Cửu Ca, Lục Cửu Ca mỉm cười: “Điện hạ, tốc độ phát triển của hắn rất nhanh, chỉ cần qua một năm, sợ rằng hắn đã tới Trung Thổ Thần Châu rồi, đến lúc đó liệu điện hạ có theo kịp bước chân của hắn không?”
Khương Cửu bình thản nói: “Lục quốc sư muốn nói gì?”
Lục Cửu Ca đáp: “Điện hạ là người thông minh, chắc hẳn là hiểu ý của ta rồi”.
Khương Cửu im lặng.
Lúc này Lục Cửu Ca đột nhiên đưa một quyển sách màu đen rất dày ra: “Binh điển, bên trong có bảy mươi hai mưu kế tác chiến của Binh gia chúng ta, còn có công hiệu diễn hóa chiến trường. Chỉ cần điện hạ muốn thì chiến cuộc sẽ tự động được diễn hóa ở trong đầu, vô số kết quả cũng hiện lên trong đầu. Trừ đó ra, bên trong còn ghi chép Binh quyết, công pháp chí cao của Binh gia nữa. Ngoài ra còn có các loại võ kỹ…”
Nói tới đây, nàng ta nhìn về phía Khương Cửu: "Nếu như điện hạ đồng ý trở thành truyền nhân của Binh gia, vậy từ giờ phút này trở đi, ta chính là người hộ đạo của điện hạ!"
Người hộ đạo!
Khương Cửu nhíu chặt mày: “Binh gia?”
Lục Cửu Ca cười đáp: “Binh gia! Chỉ khi gia nhập vào Binh gia thì tương lai điện hạ mới có đủ khả năng dẫn dắt Đạo Binh, Tiên Binh, thậm chí là Hồn Binh trong truyền thuyết, hoặc là những tồn tại ở trên nữa…”
Trận chiến ở Khai Dương Thành nhanh chóng truyền khắp Thanh Châu, toàn bộ Thanh Châu chấn động!
Binh sĩ Hắc Diễm quân bị tiêu diệt toàn bộ!
Lúc nhận được tin này, vô số người đều phải khiếp sợ.
Đó là Hắc Diễm quân đấy!
Đội kỵ binh mạnh mẽ nhất trong lãnh thổ Thanh Châu đó! Vậy mà bị tiêu diệt sạch!
Diệp Huyên!
Cái tên Diệp Huyên lan truyền nhanh như ôn dịch, trong thời gian ngắn đã vang khắp lãnh thổ Thanh Châu!
Nguyên nhân khiến danh tiếng của Diệp Huyên được lan tỏa nhanh như vậy chính là vì hiện giờ Diệp Huyên đã là một vị Kiếm Chủ!
Kiếm Chủ chưa đầy hai mươi tuổi!
Đừng nói là trong lãnh thổ Thanh Châu, cho dù là ở Trung Thổ Thần Châu thì cũng được coi là yêu nghiệt cao cấp nhất!
Theo danh tiếng của Diệp Huyên được vang xa, một số chuyện trong quá khứ cũng được lộ ra, ví dụ như chuyện Diệp Huyên bị học viện Thương Mộc đuổi đi…
Hiện giờ học viện Thương Mộc ở trong lãnh thổ Thanh Châu đã trở thành trò cười.
Còn nhân vật chính là Diệp Huyên thì đã đi tới Đế Đô Sở Quốc.
Có thể nói hiện giờ lòng người Sở Quốc đã vô cùng bàng hoàng, bởi vì một trăm nghìn kỵ binh Sở Quốc đại bại, chỉ chưa đầy ba mươi nghìn kỵ binh quay về!
Sở Quốc bị thương nặng như vậy đã hoàn toàn không còn sức mạnh gì cả. Đặc biệt là lúc này, học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân đã biệt tăm biệt tích!
Không có học viện Thương Mộc, Thế giới ngầm và Đế Quốc Đại Vân chống lưng, Sở Quốc chống nổi Khương Quốc sao? Khương Quốc sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Toàn bộ Sở Quốc đang rối loạn!
Trong đại điện hoàng cung Sở Quốc, Quốc chủ Sở Quốc ngồi trên ghế rồng, bên dưới là các đại thần Sở Quốc.
Sắc mặt Quốc chủ Sở Quốc lạnh lùng, nói: “Sao hả, câm rồi à?”
Phía dưới không có ai nói gì cả.
Quốc chủ Sở Quốc đột nhiên đứng lên, giận dữ nói: “Toàn là một lũ ăn hại! Khương Quốc đáng sợ như vậy sao? Vậy đã khiến các ngươi mất sạch dũng khí hả?”
Đúng lúc này, một tên thị vệ hoảng hốt xông vào trong đại điện: “Có một thanh niên xuất hiện ở cửa cung, hắn… hắn tự xưng mình là Diệp Huyên!”
Diệp Huyên!
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Quốc chủ Sở Quốc tê liệt trên ghế rồng, sắc mặt ông ta tái nhợt.
Sắc mặt những vị đại thần Sở Quốc có mặt ở đó cũng vô cùng khó coi, thậm chí phải nói là sợ hãi.
Bọn họ đã nghe nói qua trước đây Diệp Huyên đối xử với Đường Quốc như thế nào, hắn là một tên đổ tể giết người!
Hắn tới giết hoàng thất Sở Quốc sao?
Lúc này, một thanh niên đột nhiên xuất hiện ở cửa đại điện, hai mắt hắn khép hờ, mặc một bộ áo dài trắng có những họa tiết đen, bên trên áo vẫn còn dính máu tươi chưa khô, trên tay thì cầm một thanh kiếm, máu tươi đang từ từ chảy xuống theo thân kiếm.
Diệp Huyên!
Sau khi Diệp Huyên tiến tới Sở Quốc đã xông thẳng tới hoàng cung, trên đường đi giết khá nhiều người. Sau khi những binh sĩ Sở Quốc này biết được tên hắn thì đám binh sĩ Sở Quốc này không dám ngăn cản nữa, vậy là hành trình đi từ ngoài cung tới trong đại điện của hắn tương đối thuận lợi!
Khi nhìn thấy Diệp Huyên, những đại thần ở trong vội vàng lui lại, trong ánh mắt hiện rõ vẻ sợ hãi, chỉ có mấy tên võ tướng không lùi, nhưng trong đôi mắt cũng hiện vẻ kiêng dè.
Trên ghế rồng, Quốc chủ Sở Quốc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, hai tay ông ta siết thật chặt, khẽ run rẩy.
Diệp Huyên cầm kiếm từ từ đi tới trước mặt Quốc chủ Sở Quốc, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Quốc chủ Sở Quốc: “Ta tự giới thiệu bản thân mình, ta tên Diệp Huyên, đến từ Khương Quốc, hiện giờ là viện trưởng của học viện Thương Lan!”
“Làm càn!”
Cách đó không xa, một tên võ tướng đột nhiên gầm lên: “Diệp Huyên, đây là đại điện hoàng cung Sở Quốc ta, há là chỗ cho ngươi làm càn? Ngươi…”
Tên võ tướng này im bặt, bởi vì chẳng biết từ khi nào, có một thanh kiếm cắm vào giữa trán gã!
Hai mắt tên võ tướng này trợn trừng, máu tươi từ từ chảy ra từ giữa trán hắn, sau đó nhuộm đỏ toàn bộ gương mặt, cuối cùng gã ngã thẳng ra đất.
Tất cả những người có mặt đều ngẩn ra!
Tay phải Diệp Huyên mở ra, thanh kiếm giữa lông mày tên võ tướng đột nhiên bay ra ngoài, khi xuất hiện lại thì đã rơi vào lòng bàn tay Diệp Huyên.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta kính trọng lòng can đảm và lá gan của ngươi, nhưng hiện giờ là lúc ta nói chuyện, hãy nể mặt ta, nếu không ta sẽ khiến các ngươi không thể nói thêm câu nào được nữa!”
Nói xong, hắn từ từ đi về phía Quốc chủ Sở Quốc, lúc này, một ông lão xuất hiện sau lưng Quốc chủ Sở Quốc!
Cường giả Vạn Pháp Cảnh!
Diệp Huyên cầm kiếm Liên Tú trong tay, chỉ về phía tên cường giả Vạn Pháp Cảnh kia: “Nếu như không muốn Sở Quốc mất nước, bị tiêu diệt, vậy mau cút xa vào!”
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, trong đôi mắt ông ta cũng hiện vẻ kiêng kỵ!
Bởi vì Lý Mục chết như nào đã được truyền đi khắp Thanh Châu.
Diệp Huyên đi tới trước mặt Quốc chủ Sở Quốc, Quốc chủ Sở Quốc vừa định nói gì thì Diệp Huyên đột nhiên vung kiếm ra.
Hai
mắt Quốc chủ Sở Quốc trợn trừng lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên.
Tay phải Diệp Huyên cầm tóc Quốc chủ Sở Quốc, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, cái đầu của ông ta bị hắn giơ lên.
Diệp Huyên đá bay thi thể Quốc chủ Sở Quốc ra ngoài, hắn ngồi trên ghế rồng, đặt cái đầu đẫm máu kia lên trên mặt bàn: “Hiện giờ chúng ta nói tới vấn đề bồi thường, đặc biệt là phí bồi thường tổn thất tinh thần của ta, đây là một vấn đề nghiêm trọng, phải bàn bạc cho thật kỹ”.
Mọi người:
Trong đại điện im phăng phắc, giống như đã đóng băng vậy.
Chết!
Đường đường là Quốc chủ Sở Quốc nhưng lại chết như vậy!
Một số tên đại thần Sở Quốc tâm lý yếu đã tê liệt xụi lơ ra đất, những người còn lại cũng không kìm được mà run rẩy, chỉ còn một vài người có thể giữ được bình tĩnh.
Sắc mặt ông lão sau lưng Diệp Huyên âm trầm tới cực hạn!
Ông ta là người duy nhất có đủ năng lực giết chết Diệp Huyên ở đây, nhưng ông ta không dám ra tay!
Thứ nhất, nếu như ra tay thì rất có thể ông ta sẽ chết trước, kết cục của Lý Mục vẫn còn ở ngay trước mắt, phải biết Lý Mục là cường giả Ngự Pháp Cảnh đó. Thứ hai, nếu như ra tay, Diệp Huyên nổi điên giận chó đánh mèo, ra tay với người dân Sở Quốc thì toàn bộ người dân Sở Quốc sẽ gặp tai họa.
Không thể ra tay!
Hai mắt ông lão từ từ đống lại, cuối cùng ông ta khẽ thở dài một tiếng, hiện giờ Sở Quốc đã là cá nằm trên thớt Khương Quốc rồi, Khương Quốc muốn cắt như nào thì cắt như vậy!
Diệp Huyên nhìn về phía đám đại thần Sở Quốc: “Phái một đại biểu ra”.
Nhưng không có ai dám đứng ra!
Diệp Huyên nhún vai: “Vậy thì giết hết!”
Nghe Diệp Huyên nói vậy, đám đại thần Sở Quốc lập tức hốt hoảng, lúc này một ông lão lưng còng đi ra.
Ông lão đi tới trước, cách Diệp Huyên không xa, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, trong đôi mắt không hề có chút sợ hãi gì: “Lão phu là Thái Phó Sở Quốc, Lý Sĩ”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta chỉ có vài điều kiện, ông cứ từ từ mà nghe, sau khi nghe xong nếu như không đồng ý thì chúng ta sẽ đổi người khác tới bàn chuyện”.
Nói tới đây, hắn đặt kiếm Liên Tú lên bàn: “Thứ nhất, ta sẽ lấy hết những thứ trong quốc khố của Sở Quốc. Thứ hai, hàng năm Sở Quốc phải bồi thường năm trăm triệu kim tệ cho Khương Quốc. Thứ ba, Sở Quốc có một tòa thành tên là Bắc Thành, tòa thành này rất gần với Khương Quốc, sau này nó thuộc về Khương Quốc. Chỉ ba điều kiện này, các ngươi có vấn đề gì không?”
Diệp Huyên vừa dứt lời, sắc mặt đám đại thần Sở Quốc có mặt đều trở nên vô cùng khó coi.
Mang tất cả bảo vật trong quốc khố Sở Quốc đi?
Chỉ như vậy đã khiến Sở Quốc trở thành một nước nghèo!
Ngoài đó ra còn bắt hàng năm Sở Quốc phải bồi thường năm trăm triệu kim tệ, làm vậy khác gì coi Sở Quốc là dê chứ!
Quan trọng nhất chính là Bắc Thành, đây là tòa thành lớn thứ hai của Sở Quốc, gần bằng với Đế Đô Sở Quốc. Tòa thành này có ưu thế thiên nhiên to lớn, nam có thể chống đỡ Khương Quốc và Ninh Quốc, sau có nơi hiểm yếu để chống đỡ, hai bên Bắc Thành là sông rộng mênh mông!
Nếu như Khương Quốc có được tòa thành này vậy chẳng khác nào đang tóm cổ họng Sở Quốc cả!
Lý Sĩ tức giận tới mức thân thể run run, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ngươi diệt Sở Quốc chúng ta luôn đi!”
Diệp Huyên đột nhiên đứng dậy, đá bay đầu Quốc chủ Sở Quốc tới trước mặt Lý Sĩ, hắn cúi đầu, nhe răng cười: “Diệt Sở Quốc hả? Ông nghĩ ta không muốn sao? Ông nghĩ ta không làm được? Không diệt Sở Quốc là vì không muốn có thêm binh sĩ Khương Quốc ta chết trận mà thôi”.
Nói tới đây, hắn đi tới trước mặt Lý Sĩ: “Còn nữa, xin hãy nhớ kỹ chuyện này, Khương Quốc chúng ta không hề phát động chiến tranh, là Sở Quốc phát động!”
Hai tay Lý Sĩ siết chặt: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy làm vậy là quá tàn nhẫn sao?”
Khóe miệng Diệp Huyên nở một nụ cười mỉa mai: “Tàn nhẫn? Nếu như Sở Quốc các ông đánh vào Khương Quốc của ta, ông sẽ nói tàn nhẫn hay không tàn nhẫn với Khương Quốc của ta không? Không, không đâu! Nếu như Sở Quốc đánh vào Khương Quốc, vậy vô số dân chúng Khương Quốc ta sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm”.
Nói tới đây, hắn quay người trở về trước ghế rồng: “Ta không phải là người dễ nói chuyện đâu, đặc biệt là đối với Sở Quốc, ta cũng không muốn nói nhảm qua nhiều, được hay không được thì nói một câu thôi”.
Vừa dứt lời, kiếm Liên Tú được Diệp Huyên đặt trên mặt bàn đột nhiên chấn động.
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Uy hiếp!
Diệp Huyên đang uy hiếp một cách trắng trợn, không hề che giấu chút gì.
Thân thể Lý Sĩ đang run rẩy.
Đồng ý?
Nếu như đồng ý, nguyên khí của Sở Quốc sẽ bị thương nặng, đồng thời sẽ trở thành một nước nhỏ. Nếu như không đồng ý, tên cuồng giết chóc trước mặt sẽ tắm máu cả đại điện.
Chắc chắn Diệp Huyên dám làm vậy, đồng thời hắn cũng có thực lực làm vậy, không có ai nghi ngờ chuyện này cả!
“Sở Quốc ta đồng ý với ngươi!”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên từ bên ngoài đại điện truyền vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, có một cô gái đứng ở cửa đại điện, cô gái này chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy hoa cung đình rất hoa lệ.
Khi thấy cô gái này, tất cả đại thần Sở Quốc ở đó đều hành lễ.
Đại công chúa của Sở Quốc: Sở Triêu Nam.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Sở Triêu Hàn chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Sở Quốc ta đồng ý với ba điều kiện khi nãy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đưa ta tới quốc khố Sở Quốc!”
Sở Triêu Nam quay người rời đi.
Cứ như vậy, được Sở Triêu Nam dẫn đường, Diệp Huyên đi vào trong quốc khố Sở Quốc. Diệp Huyên không thèm quan sát, thu hết tất cả vào trong tháp Giới Ngục.
Từ đầu đến cuối Sở Triêu Nam không nói nửa lời.
Diệp Huyên rời khỏi quốc khố, Sở Triêu Nam chậm rãi đi theo.
Ở cửa, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn xuống bên dưới. Ở bên dưới có hơn mười nghìn binh sĩ Sở Quốc, trong ánh mắt những binh sĩ Sở Quốc này có kiêng kỵ, có e ngại, nhưng cũng có tức giận và oán hận.
Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng: “Ta không sợ các ngươi trả thù, tuyệt đối không sợ”.
Nói xong hắn chậm rãi đi về phía xa.
Ban đầu có hai tên binh sĩ không nhường đường, nhưng ngay sau đó đầu hai tên binh sĩ này đã bay ra bên ngoài.
Khi đám binh sĩ Sở Quốc có mặt định ra tay thì Sở Triêu Nam ở gần đó đột nhiên gầm lên: “Lui lại!”
Đám binh sĩ kia nhìn về phía Sở Triêu Nam, Sở Triêu Nam lạnh lùng nhìn những binh sĩ đó: “Tất cả lùi ra, ai vi phạm tru di cửu tộc!”
Đám binh sĩ kia không hề cam lòng, nhưng vẫn lui sang hai bên, nhường ra một con đường.
Diệp Huyên đi về phía xa, đột nhiên hắn dừng lại, đúng lúc này, có một thanh kiếm bất ngờ chỉ vào giữa trán Sở Triêu Nam.
Sắc mặt Sở Triêu Nam không chút cảm xúc, ánh mắt không chút dao đông.
Đám binh sĩ xung quanh nổi giận, sẵn sàng ra tay bất cứ khi nào.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta không muốn binh sĩ Khương Quốc rơi vào trong chiến tranh, ngươi là một cô gái thông minh, chắc hẳn biết mình nên làm như nào thì mới khiến Sở Quốc sống lâu”.
Sở Triêu Nam nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Yên tâm đi, trước khi ngươi chết, binh sĩ Sở Quốc ta sẽ không tiến vào lãnh thổ Khương Quốc nửa bước!”
Diệp Huyên gật đầu: “Rất thẳng thắn. Nhớ kỹ lời ngươi nói, khi ta còn sống, nếu Sở Quốc dám có hành động gì vậy hậu quả sẽ không đơn giản như ngày hôm nay đâu!”
Nói xong hắn rảo bước rời khỏi đây.
Ở hai bên, binh sĩ Sở Quốc không dám có hành động gì!
Đứng trước cửa quốc khố, Sở Triêu Nam từ từ nhắm mắt lại.
Lúc này, ông lão Vạn Pháp Cảnh từng xuất hiện bên trong đại điện xuất hiện bên cạnh Sở Triêu Nam.
Sở Triêu Nam nói: “Đến giờ học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân vẫn chưa trả lời sao?”
Ông lão lắc đầu.
Sắc mặt Sở Triêu Nam lập tức trở nên lạnh lùng: “Học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân giỏi lắm!”
Khi quân của Sở Quốc thất bại, Sở Quốc đã xin học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân cứu trợ, bởi vì Sở Quốc biết chắc chắn Khương Quốc sẽ không buông tha cho chúng.
Nhưng học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân không hề đáp lại.
Ông lão khẽ thở dài một tiếng: “Ngày đó lão phu đã không đồng ý tấn công Khương Quốc rồi, học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân sẽ không coi Sở Quốc là đồng minh đâu, bọn chúng chỉ lợi dụng Sở Quốc chúng ta mà thôi. Đáng tiếc là Quốc chủ không chịu nghe theo, ôi chao!”
Sở Triêu Nam cười lạnh: “Yên tâm, tương lai bọn chúng cũng sẽ gặp phải hậu quả như Sở Quốc chúng ta thôi”.
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên rời khỏi đây: “Người này có thù tất báo, hắn sẽ không bỏ qua cho học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân đâu”.
Ông lão gật đầu: “Trước đây học viện Thương Mộc Khương Quốc đuổi người này đi, đúng là quá mức ngu xuẩn mà!”
Hai mắt Sở Triêu Nam từ từ nhắm lại: “Khương Quốc có người này là may mắn của cả Khương Quốc!”
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Sở Quốc cũng không quay lại Khương Quốc và tiến tới Vinh Quốc!
Dùng lực lượng của một mình hắn chắc chắn không thể diệt được Sở Quốc và Vinh Quốc. Cho dù toàn bộ Khương Quốc tấn công thì cũng khó lòng hủy diệt hai quốc gia này trong thời gian ngắn. Vả lại cho dù hủy diệt được hai nước này thì chắc chắn nguyên khí của Khương Quốc cũng bị thương nặng, giờ kẻ địch của họ vẫn còn học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân nữa.
Bởi vậy hiện giờ xuất binh sẽ là bất lợi với Khương Quốc, nhưng nếu như dễ dàng buông tha cho Sở Quốc và Vinh Quốc thì hiển nhiên là chuyện không thể nào!
Thế là hắn và Lục Cửu Ca nghĩ đến một việc.
Trước tiên khiến nguyên khí của hai nước bị thương nặng, khiến trong vòng tối thiểu mười năm hai nước không thể chiêu binh mãi mã! Mục đích hắn tới ăn cướp chính là như vậy. Sau khi bị hắn cướp sạch, chắc chắn nguyên khí của hai nước sẽ bị thương nặng, Khương Quốc có thể nhân cơ hội này để vươn lên! Cứ như vậy, Khương Quốc sẽ càng ngày càng mạnh mẽ!
Ngoài đó ra, học viện Thương Lan cũng cần phát triển.
Muốn phát triển thì cần tốn tiền! Đặc biệt hiện giờ hắn muốn thành lập một nhánh Đạo Binh, có thể tưởng tượng được xây dựng một nhánh Đạo Binh cần nhiều tiền tới mức nào!
Vinh Quốc!
Một ngày sau, Diệp Huyên tới Vinh Quốc.
Giống như Sở Quốc, sau khi biết học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân đại bại, toàn bộ Vinh Quốc rơi vào sợ hãi, hiển nhiên là chúng sợ Khương Quốc tới báo thù.
Hoàng cung Vinh Quốc.
Lúc này hoàng cung Vinh Quốc đang đề phòng nghiêm ngặt, mười bước một người.
Bởi vì Vinh Quốc đã biết chuyện xảy ra ở Sở Quốc.
Bên trong đại điện hoàng cung, Quốc chủ Vinh Quốc đang ngồi trên ghế rồng, bên dưới là mấy chục tên đại thần Vinh Quốc đang đứng.
Đại điện rất yên tĩnh, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Quốc chủ Vinh Quốc nhìn mọi người ở bên dưới: “Không ai muốn nói gì à?”
Một tên đại thần Vinh Quốc đứng dậy: “Ta cùng tồn vong với Vinh Quốc!”
Vô số đại thần có mặt cùng nhau hành lễ: “Chúng ta nguyện tồn vong cùng Vinh Quốc!”
Cùng tồn vong!
Vinh Quốc mỉm cười: “Rất tốt, chí ít đại thần Vinh Quốc chúng ta có khí phách hơn đại thần Sở Quốc. Yên tâm đi, trời có sập xuống thì cũng có trầm chống đỡ trước!”
Lúc này một tên thị vệ đột nhiên chạy vào trong đại điện: “Bẩm Quốc chủ, Diệp… Diệp Huyên tới rồi. Hắn… hắn đã giết hơn một trăm người…”
Diệp Huyên!
Nghe vậy, sắc mặt các đại thần có mặt lập tức thay đổi.
Quốc chủ Vinh Quốc bình thản nói: “Truyền lệnh xuống, không được chống cự, để hắn tiến vào!”
Tên thị vệ kia có phần do dự.
Quốc chủ Vinh Quốc cười nói: “Hãy làm theo lời trẫm!”
Tên thị vệ đó do dự đôi chút, sau đó quay người rời đi.
Một lúc sau, Diệp Huyên đi vào trong đại điện, kiếm trong tay hắn còn đang dính máu.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyên!
Kiếm Chủ trẻ tuổi nhất ở Thanh Châu!
Quốc chủ Vinh Quốc đánh giá Diệp Huyên, cười nói: “Không hổ là Kiếm chủ trẻ tuổi nhất Thanh Châu, thể hiện rõ phong thái của một vị kiếm tu!”
Diệp Huyên dừng bước lại, đúng lúc này có một thanh niên chừng hai mươi tuổi xuất hiện bên ngoài điện, trên người mặc một bộ áo trắng, giống Quốc chủ Vinh Quốc tới sáu bảy phần.
Sau lưng thanh niên đó còn một thanh niên khác mặc áo xanh, trên tay cầm một viên ngọc bội.
Thanh niên áo xanh đi tới trước mặt Quốc chủ Vinh Quốc, cúi người thật sâu: “Phụ hoàng!”
Quốc chủ Vinh Quốc nhíu mày, giận dữ nói: “Con trở về làm gì? Ai báo cho con!”
Thanh niên kia lắc đầu: “Quốc gia gặp nạn, sao nhi thần có thể không về?”
Nói tới đây, gã nhìn về phía thanh niên áo xanh ở gần đó, thanh niên áo xanh nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi thuộc học viện Thương Lan Thanh Châu sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thanh niên áo xanh lấy ra một tấm lệnh bài, bình thản nói: “Có nhận ra tấm lệnh này không?”
Lệnh Thương Lan!
Diệp Huyên nhíu mày lại.
Thanh niên áo xanh đi tới trước mặt Diệp Huyên, sắc mặt có phần kiêu ngạo: “Ta là đệ tử đứng đầu ngoại viện của học viện Thương Lan ở Trung Thổ Thần Châu, hiện giờ ta ra lệnh cho ngươi lập tức rời khỏi Vinh Quốc. Ngươi…”
Thanh niên áo xanh kia lập tức dừng lại.
Bởi vì có một thanh kiếm chỉ vào giữa trán thanh niên áo xanh.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Diệp Huyên lắc đầu: “Đệ tử đứng đầu? Ông đây còn là viện trưởng đó! Ông đây có kiêu ngạo không?”
Trong đại điện hoàn toàn tĩnh lặng!
Mọi người đều ngẩn ra.
Không nể mặt cả tổng viện học viện Thương Lan sao?
Chẳng phải Diệp Huyên cũng thuộc học viện Thương Lan hay sao?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra!
Đừng nói là mọi người, ngay cả thanh niên áo xanh lẫn thanh niên áo trắng đều ngẩn ra. Gã là Thái tử Vinh Quốc, trước đó vẫn luôn đi rèn luyện ở bên ngoài. Trong một chuyến tới Trung Thổ Thần Châu, có quen được thanh niên áo xanh này, lần này Vinh Quốc gặp nạn, cộng thêm Diệp Huyên là người của học viện Thương Lan, vậy nên gã đã mời thanh niên áo xanh tới đây.
Diệp Huyên thuộc học viện Thương Lan, hắn cũng nên nể mặt học viện Thương Lan ở Trung Thổ Thần Châu chứ?
Nhưng gã phát hiện ra hình như bản thân gã đã nhầm to rồi.
Thanh niên áo xanh trước mặt Diệp Huyên nhìn Diệp Huyên với ánh mắt sợ hãi, bởi vì nhát kiếm khi nãy chỉ là một đòn tiện tay của Diệp Huyên, dù gã cũng không sẵn sàng nhưng không đến mức gã không có cả sức đánh trả như vậy chứ!
Chuyện này chỉ có một khả năng, đó chính là thực lực của Diệp Huyên vượt xa gã!
Vừa nghĩ tới đây, thanh niên áo xanh vứt bỏ vẻ ngạo mạn và suy nghĩ coi thường trong lòng đi, trầm giọng nói: “Ngươi và ta đều là học viên của học viện Thương Lan!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta thuộc học viện Thương Lan, nhưng không cùng học viện Thương Lan với ngươi. Việc này là việc giữa ta và Vinh Quốc, ngươi đừng có lắm miệng, hiểu chưa?”
Thanh niên áo xanh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không nhận tổng viện!”
Diệp Huyên cười đáp: “Chính tổng viện đã không nhận chúng ta trước.”
Thanh niên áo xanh định nói gì nữa thì đúng lúc này, kiếm của Diệp Huyên bắn ra trước.
Phụt!
Mũi kiếm đâm sâu nửa tấc, giữa trán thanh niên áo xanh chảy đầy máu tươi!
Đồng tử thanh niên áo xanh co lại, trong lòng sợ hãi tột cùng.
Diệp Huyên nhếch miệng cười một tiếng: “Nói thêm một câu nữa là ta chém chết ngươi!”
Thanh niên áo xanh nhìn Diệp Huyên thật kỹ, sau đó xoay người rời khỏi đây.
Gã không nói lời nào cả, mấy lời hung ác thì càng không!
Bởi vì gã nhận ra Diệp Huyên dám giết gã. Dưới tình hình này mà vẫn dám nói ra mấy lời hung ác thì quả thực là rất ngu xuẩn!
Thấy thanh niên áo xanh định rời đi, thanh niên áo trắng sợ hãi, vội vàng đuổi theo: “Cố huynh?”
Thanh niên áo xanh dừng bước: “Xin lỗi, ta cũng không làm gì được.”
Nói xong gã rảo bước rời khỏi đây, nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Đại điện lại rơi vào trạng thái yên ắng.
Diệp Huyên quay người đi về phía Quốc chủ Vinh Quốc, lúc này một vài tên đại thần Vinh Quốc đột nhiên ngăn cản trước mặt Quốc chủ Vinh Quốc, ban đầu chỉ có vài người, nhưng rất nhanh đã có thêm nhiều đại thân đi tới ngăn cản trước mặt Diệp Huyên.
Trong mắt những vị đại thần này có e ngại, nhưng cũng có người thấy chết không sờn!
Trong địa giới Thanh Châu, chỉ cần Vạn Pháp Cảnh không ra tay, không ai có thể chống lại Diệp Huyên!
Diệp Huyên trầm ngâm trong giây lát, sau đó nhìn về phía Quốc chủ Vinh Quốc ở gần đó: “Ta thấy ông không phải hạng ngu xuẩn, vì sao lại phát động trận chiến tranh này?”
Quốc chủ Vinh Quốc đứng dậy đi về phía Diệp Huyên, lúc này tên thanh niên áo trắng kia vội vàng đứng ngăn ở trước mặt ông ta: “Phụ hoàng!”
Quốc chủ Vinh Quốc lắc đầu, ông ta đi vòng qua thanh niên áo trắng, tới trước mặt Diệp Huyên: “Vinh Quốc chúng ta không có thực lực từ chối học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân, đương nhiên cũng do lòng tham của ta. Nếu trận chiến trước đó chúng ta thắng, nuốt sạch Khương Quốc, vậy quốc lực của Vinh Quốc chắc chắn sẽ tăng lên nhiều, đáng tiếc là không tính tới ngươi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ông đã chuẩn bị trả giá nặng nề chưa?”
“Diệp Huyên!”
Thanh niên áo trắng đứng sau lưng Quốc chủ Vinh Quốc đột nhiên xông vọt tới trước mặt Diệp Huyên, gã nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ngươi chớ khinh người quá đáng, cho Dù Vinh Quốc chúng ta chết…”
Diệp Huyên đột nhiên đâm một kiếm ra, chỉ thẳng vào yết hầu tên thanh niên áo trắng kia.
Lúc này, có vô số binh sĩ Vinh Quốc đột nhiên xông vào.
Chỉ trong nháy mắt đại điện đã chật cứng, không chỉ là trong đại điện, bên ngoài đại điện cũng chật kín binh sĩ Vinh Quốc!
Đại chiến vô cùng căng thẳng!
Tay trái Diệp Huyên đột nhiên chỉ về phía bên trái, hai thanh phí kiếm đồng thời bay ra ngoài. Ở cách đó hơn một trượng, đầu hơn hai mươi tên binh sĩ Vinh Quốc bay ra ngoài, sau đó tay trái hắn nhẹ nhàng quét về phía sau, hai thanh phi kiếm bay thẳng qua đó, hơn hai mươi tên binh sĩ sau lưng Diệp Huyên cũng đột nhiên ngã xuống mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước gì…
Tất cả mọi người ở xung quanh còn chưa kịp bình tĩnh lại!
Lúc này Diệp Huyên định ra tay thì Quốc chủ Vinh Quốc ở gần dó đột nhiên nói: “Vinh Quốc chúng ta nhận thua!”
Quốc chủ Vinh Quốc vừa dứt lời, hai thanh kiếm ở cách đó mấy trượng dừng lại, hai thanh kiếm nằm ngang ở yết hầu hai tên binh sĩ Vinh Quốc!
Đã rách một lớp da mỏng!
Trên trán hai tên binh sĩ chảy đầy mồ hôi lạnh, nếu như Quốc chủ Vinh Quốc nói chậm hơn một chút thì sợ rằng đầu của bọn chúng đã bay ra ngoài rồi!
Tay trái Diệp Huyên ngoắc một cái, hai thanh kiếm bay trở về bên người hắn. Hắn nhìn Quốc chủ Vinh Quốc: “Chắc hẳn ông đã biết được điều kiện của ta với Sở Quốc, có dị nghị gì không?”
Quốc chủ Vinh Quốc đang định nói gì thì lúc này thanh niên áo trắng đang bị Diệp Huyên dùng kiếm chỉ thẳng vào giữa trán lại há miệng ra trước, nhưng miệng gã vừa mới mở ra thì kiếm của Diệp Huyên đã đâm tới trước nửa tấc.
Phụt!
Trán thanh niên áo trắng bị đâm thủng, một dòng máu nóng chảy ra ngoài!
Diệp Huyên nhếch miệng cười một tiếng: “Nói thêm một câu nữa, đầu ngươi sẽ rơi xuống!”
Thanh niên áo trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, hiển nhiên là không định nhân thua. Gã đang định nói gì đó thì Quốc chủ Vinh Quốc đột nhiên kéo thanh niên áo trắng lùi lại, ông ta vung tay tát lên mặt thanh niên áo trắng.
Chát!
Một cái tát vang dội!
Quốc chủ Vinh Quốc lạnh lùng nhìn thanh niên áo trắng: “Ra vẻ dũng cảm lúc này có ý nghĩa sao?”
Gương mặt thanh niên áo trắng có phần dữ tợn: “Vinh Quốc chúng ta nhiều binh sĩ như vậy, cần phải sợ hắn sao? Vì sao không liều mạng chứ?”
Quốc chủ Vinh Quốc lắc đầu, trong đôi mắt tràn ngập vẻ thất vọng.
Diệp Huyên chỉ là một người thật sao?
Nếu như Diệp Huyên chỉ là một người vậy đương nhiên Vinh Quốc không sợ, cho dù hắn là một vị Kiếm Chủ đi nữa!
Nhưng Diệp Huyên không chỉ có một mình, sau lưng hắn có một vị Kiếm Tiên, có Khương Quốc, có Túy Tiên Lâu, có Ninh Quốc…
Một khi toàn diện khai chiến, học viện Thương Mộc, Thế giới ngầm và Đế Quốc Đại Vân không giúp đỡ thì Sở Quốc hoàn toàn không có sức ngăn cản.
Quốc chủ Sở Quốc không nhìn rõ điểm này, nhưng Sở Triêu Nam nhìn thấu, vậy nên nàng ta để mặc Diệp Huyên ra tay không chút kiêng dè gì cả.
Hiện giờ nếu như Vinh Quốc ra tay thì chắc chắn thứ chờ đợi Vinh Quốc chính là vong quốc, là diệt chủng!
Quốc chủ Vinh Quốc đột nhiên nói: “Từ giờ trở đi, xóa bỏ danh hiệu Thái tử của Thái tử, vị trí Thái tử do Tam hoàng tử kế thừa, Mạc Viêm tiền bối là Thái phó kiêm Thủ phụ.”
Thanh niên áo trắng trợn mắt há mồm: “Phụ hoàng…”
Quốc chủ Vinh Quốc phất tay, một cường giả Vạn Pháp Cảnh xuất hiện trước mặt thanh niên áo trắng, thanh niên áo trắng định nói gì đó thì tên cường giả Vạn Pháp Cảnh này khẽ thở dài: “Thái tử, Quốc chủ không muốn ngươi chết!”
Nói xong ông ta tóm lấy bả vai thanh niên áo trắng, biến mất khỏi đại điện.
Chỉ là những binh sĩ Vinh Quốc kia vẫn không lùi lại, vây kín xung quanh Diệp Huyên, nhưng không có ai dám ra tay cả!
Quốc chủ Vinh Quốc nhìn Diệp Huyên, ánh mắt khá phức tạp: “Khương Quốc xuất hiện một nhân tài như ngươi là sự may mắn của Khương Quốc!”
Diệp Huyên không nói gì cả.