Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 351-359


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quốc chủ Vinh Quốc phải chết!

Đây là thái độ của Diệp Huyên!

Vinh Quốc và Sở Quốc phát động chiến tranh với Khương Quốc dẫn tới vô số binh sĩ Khương Quốc chết trận, hai nước này nhất định phải trả giá đắt vì chuyện đó!

Sau khi Diệp Huyên đi ra khỏi đại điện thì tiến thẳng tới quốc khố Vinh Quốc.

Trong đại điện vang lên những tiếng kêu khóc.

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên rời khỏi hoàng cung Vinh Quốc.

Lần này Diệp Huyên không chọn cách cưỡi sói đen rời khỏi mà cưỡi thuyền bay của Túy Tiên Lâu, bởi vì ở trên thuyền bay thì hắn có thể kiếm được một ít bảo vật!

Về phần học viện Thương Mộc ở Trung Thổ Thần Châu và Đế Quốc Đại Vân, đương nhiên hiện giờ hắn sẽ không tới đó để chịu chết! Đừng thấy Khương Quốc đang thắng lợi nhưng nguyên khí của học viện Thương Mộc và Thế giới ngầm vẫn chưa bị thương nặng, đặc biệt là Đế Quốc Đại Vân, quốc lực tổng thể vẫn còn!

Cứ từ từ!

Việc cấp bách của hắn hiện giờ chính là tăng cường thực lực của bản thân, tăng cường thực lực của những người bên cạnh và xây dựng Đạo Binh của học viện Thương Lan!

Trên cả thuyền bay chỉ có một người khách là Diệp Huyên, đây là ưu đãi Túy Tiên Lâu dành riêng cho hắn.

Trong một căn phòng xa hoa, Diệp Huyên ngồi dưới đất, hiện giờ hắn đang kiểm kê bảo vật của mình.

Sau khi cướp sạch quốc khố của Sở Quốc và Vinh Quốc, đương nhiên hắn đã chiếm được rất nhiều thứ!

Chỉ riêng kim tệ đã lên tới một tỷ bốn trăm triệu, cộng thêm số kim tệ hắn có thì hiện giờ hắn có tổng một tỷ sáu trăm triệu! Ngoài kim tệ ra thì còn có hai triệu linh thạch cực phẩm, mười hai viên linh thạch ngọc phẩm. Cộng công pháp, võ kỹ, thân pháp bậc Địa lại với nhau thì tổng là hai mươi lăm bộ, cộng thêm tích lũy trước đó thì hắn đã có ba mươi lăm bộ!

Về phần linh khí cực phẩm, lần này hắn thu được tổng cộng ba mươi sáu món, cộng thêm tích lũy trước đây của hắn, chỉ riêng linh khí cực phẩm hắn đã có tám mươi lăm món!

Trừ đó ra thì cũng có linh khí bậc Minh, nhưng không có nhiều, chỉ sáu cái mà thôi, nhưng lần này hắn khá may mắn, trong đó có hai thanh kiếm!

Kiếm!

Diệp Huyên cầm hai thanh kiếm đặt trước mặt mình, hai thanh kiếm này khác với kiếm Tật Ảnh, một thanh kiếm thân khá rộng, trên thân kiếm có đường vân như tia điện, chuôi kiếm đen nhánh, chạm vào chỉ thấy lạnh lẽo thấu xương. Một thanh kiếm khác thì thân kiếm khá mỏng, kiếm dài hơn bình thường, hai bên lưỡi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hai thanh kiếm bậc Minh hạ phẩm!

Cắn nuốt không?

Diệp Huyên không chút do dự, cắn nuốt luôn.

Hai thanh kiếm vừa tiến vào cơ thể đã lập tức biến thành vô số năng lượng, tản ra khắp nơi trong cơ thể Diệp Huyên…

Thông U Cảnh!

Với thực lực của hắn hiện giờ vẫn chưa thể liều mạng với Vạn Pháp Cảnh, nhưng nếu như đạt tới Thần Hợp Cảnh thì hoàn toàn có đủ năng lực liều mạng với Vạn Pháp Cảnh, cho dù đánh không lại nhưng cũng không đến nỗi không có sức đánh trả. Nếu như hiện giờ hắn đối đầu với cường giả Vạn Pháp Cảnh thì chắc chắn sẽ bị ăn hành ngập mồm!

Nhất định phải đạt tới Thần Hợp Cảnh!

Hắn không có ý định cắn nuốt hai thanh kiếm Tật Ảnh, bởi vì hiện giờ hai thanh kiếm này có tác dụng rất lớn đối với hắn, tuyệt đối không hề thua kém kiếm Liên Tú!

Hiện giờ khi hắn chiến đấu với người khác, lực sát thương của hai thanh kiếm này rất cao!

Hai thanh kiếm này có thể giữ lại được, vả lại với tài sản của hắn hiện giờ, sau này hoàn toàn có thể tới Túy Tiên Lâu mua nhiều kiếm hơn!

Trong thuyền bay, Diệp Huyên điên cuồng cắn nuốt năng lượng trong thanh kiếm bậc Minh, hơi thở trên người hắn càng lúc càng mạnh, kiếm Liên Tú trong cơ thể cũng khẽ run lên, không ngừng hấp thu những năng lượng đó.

Ở bên ngoài.

Chuyện Diệp Huyên gây ra ở Sở Quốc và Vinh Quốc nhanh chóng được lan truyền khắp lãnh thổ Thanh Châu.

Hiện giờ trong cả Thanh Châu, danh tiếng của Diệp Huyên giống như mặt trời ban trưa vậy!

Hiện giờ trong Khương Quốc, danh vọng của Diệp Huyên đã đạt tới đỉnh cao, ngày ngày có vô số người tới dưới chân núi học viện Thương Lan, có vài người muốn xin gia nhập vào học viện Thương Lan, cũng có vài người muốn tới xem Diệp Huyên…

Về phần Thế giới ngầm, học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân, sau trận chiến ở Khai Dương Thành, ba phe thế lực này không có bất kỳ động tĩnh gì cả!

Một ngày sau, thuyền bay tới Khương Quốc, sau khi thuyền bay dừng lại, Diệp Huyên cũng không ra khỏi thuyền.

Trên boong thuyền bay, hai cô gái thanh tú đang nói nhỏ với nhau.

“Hôm qua ta đã nhìn thấy vị kiếm tu kia rồi đó!”

“Bề ngoài như nào hả?”

“Cười rất đẹp! Chỉ là sau khi tiến vào phòng thì chưa từng đi ra, chúng ta không thể vào trong được, ôi…”

“Ều, nhìn dáng vẻ mê trai của ngươi kia, người ta là Kiếm Chủ đó, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều nữa”.

“Kiếm Chủ thì sao? Hay là chúng ta dùng thuốc với hắn nhỉ?”

“Trời ơi, ngươi đúng là đồ chết giẫm không biết xấu hổ mà…”

“Khụ khụ!”

Một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau lưng hai cô gái.

Hai cô gái quay đầu lại, khi thấy rõ người tới thì hai cô gái đều kinh ngạc trong giây lát, sau đó gương mặt nhỏ nhắn của cả hai đỏ bừng, giống như ánh bình minh ở chân trời vậy, vô cùng thẹn thùng.

Người tới chính là Diệp Huyên.

Diệp Huyên đi tới, khi hắn định xuống thuyền bay thì hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, trên gương mặt hiện vẻ buồn rầu: “Đẹp trai quá cũng là một chuyện rất đau đầu!”

Nói xong hắn tung người nhảy xuống khỏi thuyền bay.

Bên trên boong thuyền, hai cô gái xấu hổ ôm mặt.



Sau khi Diệp Huyên xuống thuyền, đi thẳng về học viện Thương Lan.

Hắn vẫn chỉ là Thông U Cảnh!

Cắn nuốt hai thanh kiếm này cũng không khiến hắn đạt tới Thần Hợp Cảnh, cũng không giúp kiếm Liên Tú tăng lên, việc này khiến hắn cảm thấy khá thất vọng.

Cùng lúc đó hắn cũng phát hiện ra sau khi hắn đạt tới Thông U Cảnh, yêu cầu về kiếm càng lúc càng cao. Đặc biệt là kiếm Liên Tú, nếu như muốn đạt tới bậc Chân trung phẩm thì không biết phải cần cắn nuốt bao nhiêu kiếm bậc Minh nữa. Ban đầu hắn cho rằng nhiều nhất là bốn năm thanh nhưng hiện giờ xem ra thì hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi!

Sợ rằng hắn và kiếm Liên Tú muốn tiến thêm một bước thì cần ít nhất mười thanh kiếm bậc Minh, thậm chí nhiều hơn!

Vừa nghĩ tới đây Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy mình quá nghèo!

Chỉ trong thời gian ngắn Diệp Huyên đã tiến vào trong thành, hiện giờ khắp nơi trong Đế Đô đều vui mừng.

Khương Quốc chiến thắng!

Lúc đại quân Sở Quốc, Vinh Quốc, học viện Thương Mộc và Đế Quốc Đại Vân lấn áp thì người dân Khương Quốc cũng rất sợ hãi, bởi vì nếu Khương Quốc bị mất nước thì bọn họ sẽ trở thành nô lệ mất nước, số mệnh vô cùng bi thảm!

Khương Quốc chiến thắng!

Khi nhìn người dân trong thành mừng rỡ, trên gương mặt Diệp Huyên cũng hiện lên một nụ cười.

Bảo vệ quốc gia?

Hắn không suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ biết hắn, binh sĩ Khương Quốc và học viên học viện Thương Lan liều chết chiến đấu ở Thành Khai Dương đã giúp cho rất nhiều người sống sót!

Trách nhiệm!

Khi còn nhỏ, mẫu thân đột nhiên bỏ đi, lúc này khi nhìn thấy muội muội nhỏ gầy, lần đầu tiên hắn cảm thấy trách nhiệm.

Nhất định phải bảo vệ cho muội muội!

Đây là trách nhiệm của một người ca ca!
Sau khi lớn lên, thân là thế tử nhà họ Diệp, lúc này trên người hắn lại có thêm một phần trách nhiệm, đó là tranh giành lợi ích vì gia tộc, phấn đấu vì gia tộc!

Cho dù sau này gia tộc vứt bỏ hắn và muội muội, nhưng hắn chưa từng thấy thẹn với nhà họ Diệp!

Hiện giờ hắn là viện trưởng của học viện Thương Lan, hắn là Quốc Sĩ Khương Quốc, là đại ca của Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi…

Trách nhiệm vẫn luôn tồn tại, hơn nữa càng lúc càng lớn!

Đàn ông nên gánh vác trách nhiệm thuộc về bản thân mình.

Mệt mỏi?

Đúng vậy, sẽ rất mệt mỏi. Nhưng nếu như không có một thế gia tốt, không có một người phụ thân tốt, nếu như ngươi không mệt mỏi thì chỉ có thể là một tên bỏ đi mà thôi!

Vừa nghĩ tới đây, một luồng kiếm ý đột nhiên tỏa ra từ trong cơ thể Diệp Huyên!

Diệp Huyên ngẩn ngơ tại chỗ.

Kiếm ý này tự mình tỏa ra… Kiếm ý này có ý thức hay sao?

Diệp Huyên cảm thấy giật bắn người khi nghĩ như vậy.

Còn có một việc nữa, nếu như là kiếm ý Thiện Ác vậy có mặt thiện thì cũng phải có mặt ác, chỉ là mặt ác đâu rồi?

Uy lực của kiếm ý Ác Niệm như thế nào?

Diệp Huyên khá tò mò.

“Ngươi là Diệp quốc sĩ phải không?”

Lúc này một giọng nói vang lên bên tai Diệp Huyên.

Diệp Huyên dừng chân, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái cầm ô hoa bướm đứng ở đó. Cô gái này bề ngoài xinh đẹp, vóc dáng rất được, hiện giờ nàng ta đang nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ ngờ vực.

Cô gái đó vừa dứt lời, một vài người xung quanh đua nhau nhìn về phía Diệp Huyên!

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta không phải Diệp quốc sĩ, Diệp quốc sĩ đẹp trai phong độ, khí chất ngời ngời, tài năng lẫn vẻ bề ngoài đều có cả, xuất sắc như cây ngọc đón gió vậy… Vẻ đẹp trai của hắn không có bất kỳ ngôn từ nào miêu tả được, sao ta có thể là Diệp quốc sĩ cơ chứ? Ta không bằng một phần vạn của hắn!”

Cô gái:

Sau khi Diệp Huyên nói xong, mặt không hề đỏ, hơi thở không rối loạn, hắn quay người rời đi.

Lúc này cô gái đột nhiên lấy ra một bức vẽ chân dung từ trên người ra, bên trên chính là Diệp Huyên.

Cô gái nhìn bức chân dung, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Diệp Huyên, nàng ta nói nhỏ: “Rất giống mà!”

Diệp Huyên:

Lúc này cô gái đột nhiên ngăn cản trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn chằm chằm vào hắn: “Có phải là ngươi hay không?”

Diệp Huyên cảm thấy bất đắc dĩ: “Cô muốn làm gì hả?”

Nghe Diệp Huyên nói vậy, hai mắt cô gái sáng bừng lên: “Đúng là ngươi hả?!”

Vừa dứt lời, chiếc ô trong tay nàng ta đóng lại, ngay sau đó, chiếc ô chỉ thẳng vào giữa trán Diệp Huyên.

Kiếm thế!

Kiếm ý!

Tông Sư Kiếm Đạo!

Trong lòng Diệp Huyên giật thót, cô gái này là Tông Sư Kiếm Đạo, hơn nữa thanh kiếm trong tay nàng ta là một thanh kiếm bậc Minh, phải nói là kiếm ô!

Diệp Huyên không suy nghĩ nhiều, một luồng kiếm ý ngăn ở trước mặt hắn!

Kiếm ý Thiện Niệm!

Kiếm ý Thiện Niệm biến thành một tấm khiến dày ngăn cản kiếm ô của cô gái đó!

Khi nhìn thấy kiếm ý của Diệp Huyên, trong đôi mắt cô gái hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Kiếm ý lạ quá, ta chưa từng gặp qua!”

Vừa dứt lời, tay ngọc nàng ta khẽ xoay tròn, kiếm ô đột nhiên mở ra.

Ầm!

Diệp Huyên lập tức bị chấn bay ra ngoài mười trượng, nhưng ngay sau đó, một thanh phi kiếm đâm lên trên thân kiếm ô của cô gái đó.

Ầm!

Cô gái nhanh chóng lùi về phía sau hai mươi trượng!

Sau khi cô gái dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa, trong mắt hiện rõ vẻ hưng phấn: “Kiếm Chủ, ngươi đã đạt tới Kiếm Chủ rồi”.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Học viện Thương Mộc phái cô tới hả?”

Cô gái đó ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Ta tên Kiếm Sở Sở, thuộc nhà họ Kiếm, đệ đệ ta tên Kiếm Tiểu Vương, chắc hẳn là ngươi có biết nhỉ?”

Kiếm Tiểu Vương?

Diệp Huyên ngẩn ra, đương nhiên là hắn có biết, lúc ở bí cảnh Ninh Quốc, Kiếm Tiểu Vương và Cung Thanh Thành từng giúp đỡ hắn.

Kiếm Sở Sở đánh giá Diệp Huyên: “Vốn ta định tới Trung Thổ Thần Châu nhưng đột nhiên nghe tin ngươi đã đạt tới Kiếm Chủ, vậy nên muốn tới tìm ngươi để trao đổi một phen. Ngươi rất lợi hại, hiện giờ e là ta không đánh lại ngươi!”

Diệp Huyên cười nói: “Cô cũng rất giỏi mà!”

Kiếm Sở Sở đi tới trước mặt Diệp Huyên, có phần tò mò, nói: “Ngươi làm như nào mới đạt tới Kiếm Chủ vậy? Có thể chia sẻ kinh nghiệm được không?”

Diệp Huyên ngẩn người, cô gái nói thẳng như vậy? Không kiêng kỵ chút gì sao?

Kiếm Sở Sở trừng mắt nhìn hắn: “Được không?”

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hay là cô gia nhập vào học viện Thương Lan đi, tương lai chúng ta giao lưu kiếm đạo với nhau, sao hả?”

Kiếm Sở Sở không suy nghĩ chút gì, lập tức gật đầu: “Được!”

Diệp Huyên:
Đồng ý rồi hả?

Diệp Huyên muốn xác nhận lại, lập tức hỏi: “Cô đồng ý gia nhập học viện Thương Lan hả?”

Kiếm Sở Sở gật đầu: “Đồng ý chứ! Ngươi lợi hại như vậy, nếu đi theo ngươi thì chắc hẳn sẽ có thu hoạch kha khá. Chỉ là nếu như có một ngày ta lợi hại hơn ngươi thì ta sẽ rời đi đó”.

Diệp Huyên cười đáp: “Được! Đi thôi, theo ta về học viện Thương Lan nào!”

Cứ như vậy, học viện Thương Lan có thêm một học viên là Tông Sư Kiếm Đạo!

Trong lòng Diệp Huyên đương nhiên sẽ cảm thấy đắc ý!

Tông Sư Kiếm Đạo đó!

Vả lại qua trận giao lưu với Kiếm Sở Sở khi nãy, hắn có thể nhận ra Kiếm Sở Sở đã là Tông Sư Kiếm Đạo đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể đạt tới Kiếm Chủ!

Nếu như Kiếm Sở Sở đạt tới Kiếm Chủ, vậy học viện Thương Lan sẽ có thêm một vị chiến tướng siêu cấp!

Sau khi Diệp Huyên dẫn Kiếm Sở Sở trở về học viện Thương Lan thì lập tức triệu tập tất cả học viên.

Hiện giờ học viện Thương Lan chỉ còn chưa đầy ba mươi học viên mà thôi, nhưng gần ba mươi học viên này đã trải qua trận đại chiến ở Khai Dương Thành, trưởng thành hơn trước nhiều.

Trước điện Thương Lan, Diệp Huyên đối diện với mọi người, ở hai bên người hắn là Bạch Trạch, Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi cùng Kiếm Sở Sở mới gia nhập học viện Thương Lan.

Diệp Huyên đi tới trước mặt các học viên: “Còn sống có tốt không?”

Mọi người ngẩn ra, không hiểu được ý của Diệp Huyên!

Diệp Huyên nói: “Có rất nhiều huynh đệ của chúng ta chết ở Khai Dương Thành”.

Mọi người im lặng.

Diệp Huyên nói tiếp: “Một người huynh đệ của ta từng nói lăn lộn ngoài đời nếu bị đánh chết thì là do chúng ta đáng bị vậy, hiện giờ ta tặng câu nói này cho các ngươi. Thế giới này không hề tươi đẹp đâu, nó rất tàn khốc, nếu thực lực của các ngươi mạnh mẽ vậy các ngươi sẽ có năng lực sinh tồn mạnh hơn. Từ giờ trở đi, cường độ tu luyện của các ngươi tăng gấp đôi”.

Nói tới đây, một thanh linh khí bậc Minh lóe lên, xuất hiện ở trong tay hắn.

Khi thấy thanh linh khí bậc Minh này, đôi mắt đám học viên sáng ngời.

Diệp Huyên hỏi: “Có muốn không?”

Mọi người vội vàng gật đầu.

Diệp Huyên nói: “Muốn hả? Được, ai đạt tới Thần Hợp Cảnh trước tiên thì thứ này thuộc về người đó”.

Thần Hợp Cảnh!

Sắc mặt mọi người lập tức đắng ngắt, bởi vì trong số bọn họ còn vài người mới chỉ là Lăng Không Cảnh!

Lúc này Diệp Huyên nói tiếp: “Trừ đó ra thì còn tăng thêm một điều kiện, mỗi tháng sẽ có một lần kiểm tra, ba người đứng đầu sẽ được ban thưởng võ kỹ và công pháp bậc Địa, người đứng đầu sẽ được nhận thêm một món linh khí cực phẩm. Người cuối cùng sẽ bị đuổi học, lập tức rời khỏi học viện Thương Lan!”

Nghe Diệp Huyên nói vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đểu ngẩn ra, ba người Mặc Vân Khởi cũng nhìn về phía Diệp Huyên.

Đuổi học?

Trừng phạt rất nghiêm trọng đó!

Diệp Huyên bình thản nói: “Có thưởng thì sẽ có phạt, những gì ta mới nói sẽ được áp dụng từ ngay bây giờ. Hiện giờ, giải tán!”

Nghe vậy, sắc mặt đám học viên có mặt đó đó đều trở nên nghiêm nghị.

Đuổi học!

Hiện giờ người ở Khương Quốc đều cảm thấy vinh quang khi trở thành học viên của học viện Thương Lan, nếu như bị đuổi học thì đồng nghĩ với việc tất cả vinh quang sẽ tan thành mây khói.

Không ai muốn rời đi cả!

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ học viên của học viện Thương Lan đều cảm thấy căng thẳng!

Sau khi các học viên rời đi, Mặc Vân Khởi đi tới bên cạnh Diệp Huyên, nói: “Diệp thổ phỉ, làm vậy liệu có tàn khốc quá không?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi đã gặp Đạo Binh của học viện Thương Mộc, đã gặp đội lính đánh thuê thứ chín, cũng gặp Hắc Diễm quân của Đế Quốc Đại Vân. Ngươi cảm thấy nếu so sánh học viên của chúng ta với bọn chúng thì như thế nào?”




Mặc Vân Khởi im lặng.

Bởi vì không thể nào so sánh được!

Diệp Huyên đáp: “Hôm nay không đối xử tàn nhẫn với bọn họ vậy tương lai kẻ địch sẽ tàn nhẫn với bọn họ. Còn cả ba người các ngươi nữa, lão Mặc, lão Bạch, An Chi, thực lực của ba người các ngươi vẫn chưa đủ, không thể so sánh được với những yêu nghiệt chân chính đến từ Trung Thổ Thần Châu. Cố gắng lên, các ngươi cần tài nguyên tu luyện gì thì ta sẽ cố hết sức kiếm cho các ngươi! Ta chỉ mong rất lâu sau này, lúc chúng ta quay đầu lại thì vẫn còn đầy đủ các huynh đệ”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Ba người Mặc Vân Khởi im lặng.

Tất cả bọn họ đều đạt đạt tới Thần Hợp Cảnh, Kỷ An Chi cũng đạt tới Thần Hợp Cảnh, nhưng như vậy căn bản cũng không đủ! Trong Thần Hợp Cảnh cũng có phân chia mạnh yếu!

Nếu như xét ở Trung Thổ Thần Châu thì ba người cũng không quá mạnh!

Một lúc sau, Mặc Vân Khởi đột nhiên nói: “Chúng ta cũng tu luyện thêm gấp đôi nào!”

Bạch Trạch gật đầu.

Kỷ An Chi chỉ ngồi ăn màn thầu, không hề tỏ thái độ.

Kiếm Sở Sở đột nhiên nói: “Đế Quốc Đại Vân rất lợi hại”.

Ba người nhìn về phía Kiếm Sở Sở, Kiếm Sở Sở chân thành nói: “Khi nãy dưới sự đánh giá của ta, nếu như học viện Thương Lan và Đế Quốc Đại Vân tấn công chính diện thì học viện Thương Lan không có bất kỳ phần thắng gì cả. À, hình như các ngươi còn hai kẻ địch khác nữa là học viện Thương Mộc và Thế giới ngầm! Nếu như hai thế lực này cũng tham gia, vậy phần thắng của các ngươi là số âm”.

Mặc Vân Khởi bất mãn nói: “Trước đó chúng ta chiến thắng mà!”

Kiếm Sở Sở nhìn Mặc Vân Khởi, có chút thương hại: “Ngươi quá ngu ngốc!”

Thiếu chút nữa thì Mặc Vân Khởi đã bùng nổ!

Kiếm Sở Sở nói: “Nếu như Diệp Huyên đạt tới Thần Hợp Cảnh vậy có nghĩa là Trung Thổ Thần Châu có thể phái cường giả Vạn Pháp Cảnh tới!”

Nghe Kiếm Sở Sở nói vậy, sắc mặt ba người Mặc Vân Khởi lập tức thay đổi!

Bọn họ đã lãng quên mất chuyện này!

Vạn Pháp Cảnh!

1627727106717.png


Diệp Huyên đi vào điện Anh Linh, ngồi ở dưới đất, sau khi im lặng hồi lâu thì hắn đột nhiên nói nhỏ: “Lão Kỷ, hiện giờ học viện Thương Lan càng ngày sẽ càng tốt. Ông yên tâm đi, ta sẽ dẫn dắt mọi người phát triển tốt hơn, sẽ khiến học viện Thương Lan ở Trung Thổ Thần Châu biết học viện Thương Lan Khương Quốc chúng ta tuyệt đối không hề thua kém bọn họ…”

Trong điện Anh Linh, ánh nến chiếu rọi, chỉ có mình tiếng lẩm bẩm của Diệp Huyên.

Không biết sau bao lâu, Diệp Huyên nằm ngủ thiếp đi ở trong điện.

Sáng sớm hôm sau, một vầng thái dương đỏ rực từ từ bay lên từ nơi chân trời, vạn vật thức tỉnh.

Diệp Huyên tỉnh dậy, chẳng biết từ khi nào trên người hắn đã có thêm một chiếc chăn dày, bên trên có mùi thơm thoang thoảng.

Diệp Huyên mỉm cười, gấp chiếc chăn lại đặt gọn vào một góc, sau đó rời khỏi điện Anh Linh.

Dưới ánh nắng, Diệp Huyên duỗi lưng một cái, cười nói: “Mọi thứ thật quen thuộc!”

Diệp Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, ở nơi xa, Khương Cửu lao về trước, trên người mặc một bộ giáp bạc, nàng ấy vẫn xinh đẹp như trước đây!

Khương Cửu đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Ta đã chọn xong người rồi!”

Diệp Huyên gật đầu: “Đưa ta đi xem nào!”

Khương Cửu quay người dẫn Diệp Huyên đi tới một mảnh đất trống. Có bảy mươi người đứng trước mặt Diệp Huyên, lớn tuổi nhất chừng ba mươi, nhỏ nhất là hai mươi tuổi. Trên thân bảy mươi người này tỏa ra hơi thở giết chóc, vừa nhìn đã biết đều là những chiến sĩ trải qua hàng trăm trận chiến!

Khi thấy Diệp Huyên, bảy mươi người cùng quỳ một gối xuống: “Bái kiến Diệp quốc sĩ!”

Sắc mặt bảy mươi người đều có phần kích động, sự tôn kính của bọn họ đối với Diệp Huyên hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng!

Khương Cửu đứng cạnh có phần cảm khái, cũng may Diệp Huyên không có suy nghĩ xấu, nếu không hắn muốn lật đổ Hoàng thất Khương Quốc cũng chỉ dễ như trở bàn tay!

Danh vọng của Diệp Huyên ở Khương Quốc đã vượt qua Hoàng thất Khương Quốc rồi!

Diệp Huyên ở gần đó nói: “Đứng lên cả đi!”

Bảy mươi người đứng lên, nhìn Diệp Huyên với ánh mắt vô cùng hưng phấn.

Diệp Huyên lên tiếng: “Từ giờ phút này trở đi các ngươi sẽ trở thành học viên của học viện Thương Lan ta, nếu như không muốn thì hãy đứng ra, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng!”

Không có ai đứng ra cả!

Diệp Huyên gật đầu: “Từ giờ trở đi, ta sẽ cho các ngươi tài nguyên tốt nhất, cho các ngươi trang bị tốt nhất, biến các ngươi thành Đạo Binh tinh nhuệ nhất trong lãnh thổ Thanh Châu. Đương nhiên tiếp sau đây các ngươi sẽ phải trải qua huấn luyện tàn khốc, vô cùng tàn khốc. Mỗi tháng một lần kiểm tra, ba người đứng cuối sẽ bị đào thải luôn”.

Đào thải luôn!

Sắc mặt mọi người dần trở nên nghiêm nghị!

Diệp Huyên quay người nhìn Khương Cửu: “Mỗi tháng ta cần thêm ba binh sĩ, dùng họ để thay thế những người bị đào thải!”

Khương Cửu gật đầu: “Được!”

Diệp Huyên nói tiếp: “Bọn họ sẽ rời khỏi quân đội, tương lai chỉ được nghe theo mệnh lệnh của một mình ta!”

Khương Cửu nhìn Diệp Huyên, không nói gì cả.

Diệp Huyên hỏi: “Được chứ?”

Khương Cửu vẫn im lặng.

Diệp Huyên không nói gì cả.

Một lúc sau, Khương Cửu hỏi: “Không tin vào chúng ta sao?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta có suy nghĩ riêng, nhánh Đạo Binh này chính là nền tảng trong tương lai của học viện Thương Lan chúng ta, ta muốn nắm giữ nó ở trong tay mình. Nếu như các ngươi không đồng ý, vậy ta sẽ tìm người khác”.

Sau khi đội kỵ binh này được huấn luyện xong, chắc chắn nó sẽ rất đáng sợ, hắn không muốn đội kỵ binh này rơi vào trong tay người khác, đây là đội kỵ binh hắn chuẩn bị cho học viện Thương Lan.

Khương Cửu bình tĩnh đáp: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không nhúng tay vào nhánh kỵ binh này!”

Nói xong nàng ấy quay người rời đi, khóe miệng hiện một nụ cười tự giễu.

Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Khương Cửu, Khương Cửu nhìn Diệp Huyên, sắc mặt có phần lạnh lẽo: “Sao vậy?”

Diệp Huyên hỏi tiếp: “Giận à?”

Khương Cửu gật đầu: “Thấy khó chịu trong lòng”.

Nàng ấy cảm thấy khó chịu không phải vì Khương Quốc không thể động vào đội Đạo Binh này mà vì nàng ấy cảm thấy Diệp Huyên không tin tưởng mình.

Diệp Huyên mỉm cười đáp: “Ta mong sau này cô sẽ dẫn dắt đội kỵ binh này!”

Khương Cửu ngẩn ra.

Diệp Huyên nói: “Tiểu Cửu, ta không muốn để Hoàng thất của cô nhúng tay vào đội kỵ binh này, bởi vì nếu như để bọn họ nhúng tay vào thì rất có thể mục đích tồn tại của đội kỵ binh này sẽ bị thay đổi. Nói một câu khó nghe, dù ngày nào đó ta không có ở đây thì học viện Thương Lan cũng phải có sức tự vệ! Mà cô chính là người ta tin tưởng!”

Khương Cửu im lặng một hồi, sau đó nói: “Yên tâm đi, đội kỵ binh này chỉ thuộc về học viện Thương Lan, sẽ không thuộc về Hoàng thất Khương Quốc đâu. Hoàng thất Khương Quốc cũng không có tư cách nhúng tay vào đội kỵ binh này. Chỉ là nếu như tương lai Khương Quốc gặp nạn, ta mong đội kỵ binh này có thể ra tay bảo vệ Khương Quốc”.

Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên rồi. Chỉ là nếu như Hoàng thất Khương Quốc nội loạn, bọn họ tuyệt đối không được tham gia vào”.

Khương Cửu nhìn về phía Diệp Huyên: “Có ta và ngươi ở đây, không thể loạn được!”

Diệp Huyên cười đáp: “Đúng vậy!”

Khương Cửu trầm giọng nói: “Tiếp theo ta và đội kỵ binh này sẽ huấn luyện chung, ngươi định để ai tới huấn luyện bọn họ?”

Diệp Huyên cười nói: “Đã có lựa chọn rồi”.

Trong một đại điện, Diệp Huyên và Khương Cửu ngồi trên ghế, trước mặt bọn họ là Phong Lam, Mặc Nguyên và Lục Cửu Ca!

Không biết bao lâu sau, Mặc Nguyên đột nhiên nói: “Ngươi muốn ba người chúng ta huấn luyện đội Đạo Binh này thay ngươi sao?”

Diệp Huyên gật đầu.

Mặc Nguyên trầm giọng nói: “Ngươi phải biết muốn huấn luyện một đội Đạo Binh sẽ cần tốn rất nhiều rất nhiều tiền!”

Diệp Huyên đáp: “Ta biết, để ta giải quyết vấn đề tiền”.

Mặc Nguyên và Phong Lam nhìn về phía Lục Cửu Ca, bởi vì Lục Cửu Ca thuộc Binh gia.

Lục Cửu Ca trầm ngâm trong giây lát, một lúc sau, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta sẽ để cho bọn họ tu luyện một môn công pháp tên Sát Khí quyết. Công pháp này rất thích hợp cho binh sĩ tu luyện, nhưng lại rất tốn tiền, chỉ riêng phí tổng tu luyện công pháp này cho một binh sĩ đã cần năm mươi triệu tệ, đó là còn chưa tính những thứ khác!”

Diệp Huyên nghe xong, thiếu chút nữa là ngất xỉu!

Năm mươi triệu…

Lúc này Lục Cửu Ca nói tiếp: “Nhưng tương lai bọn họ sẽ là một trong những Đạo Binh đáng sợ nhất khu vực Thanh Châu, à không phải, sẽ là ở cả Thanh Thương giới. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi chịu chi tiền!”

Nghe vậy, Diệp Huyên im lặng một hồi, sau đó cắn răng nói: “Làm đi!”

Làm đi!

Diệp Huyên hiểu rất rõ với thực lực hiện giờ của học viện Thương Lan thì chắc chắn không thể được, nhất định phải tăng lên!

Muốn từ từ tăng lên là chuyện không thể, bởi vì học viện Thương Mộc, Đế Quốc Đại Vân và Thế giới ngầm sẽ không cho bọn họ cơ hội từ từ phát triển!

Muốn phát triển thì chỉ có cách nhanh chóng phát triển!

Muốn nhanh chóng phát triển thì cần tiền!

Rất nhiều rất nhiều tiền!

Cũng may hắn đã chuẩn bị xong trang bị cho đội Đạo Binh này, nếu không thì hắn không thể thành lập đội Đạo Binh này được, cho dù tạo thành thì cũng không ra gì!

Ngay cả như vậy thì hiện giờ hắn cũng cảm thấy hết hồn!

Bởi vì đội kỵ binh này sẽ rất tốn tiền, không đúng, phải nói là đốt tiền!

Sắc mặt Khương Cửu cũng trở nên nặng nề, cho dù Khương Quốc dốc hết quốc lực thì sợ rằng cũng chưa chắc chu cấp đủ cho nhánh kỵ binh này.

Mà Diệp Huyên còn phải nuôi một đám học viên học viện Thương Lan nữa.

Không thể ngày nào cũng đi ăn cướp nhỉ?

Lục Cửu Ca nhìn về phía Diệp Huyên: “Học viện Thương Lan nhất định phải làm ra tiền!”

Diệp Huyên nhìn về phía Lục Cửu Ca, Lục Cửu Ca bình thản nói: “Một mình ngươi nuôi một học viện? Đó là chuyện không thực tế, cũng không thể làm như vậy được. Hiện giờ học viện Thương Lan có thể coi là một thế lực lớn ở Khương Quốc, có thể kiếm được tiền rồi”.

Diệp Huyên vội hỏi: “Kiếm tiền như thế nào?”

Lục Cửu Ca ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tự nghĩ đi”.

Diệp Huyên:

Kiếm tiền!

Sau khi tan họp, Diệp Huyên dẫn theo Khương Cửu tới điện Thương Lan, mấy người Mặc Vân Khởi đều có mặt ở đó.

Vấn để thảo luận của mọi người chính là kiếm tiền bằng cách nào!

Chắc chắn không thể để Diệp Huyên gánh vác toàn bộ học viện Thương Lan được, nhất định phải kiếm tiền.

Đang khi thảo luận thì Kiếm Sở Sở đột nhiên nói: “Chẳng phải việc này rất đơn giản hay sao?”

Mọi người nhìn về phía Kiếm Sở Sở, Kiếm Sở Sở trừng mắt nhìn họ: “Đầu tiên là thu học phí, thu học phí với học viên, thu chi phí sinh hoạt hàng ngày của bọn họ. Đương nhiên đối với những hoàn cảnh nghèo khó thì có thể miễn giảm một phần hoặc là miễn giảm toàn bộ, nhưng đối với những học viên giàu có thì không thể miễn giảm được!”

Nói tới đây, nàng ta dựng ngón tay thứ hai lên: “Thứ hai, mở cửa học viện Thương Lan ra, chỉ cần người của Khương Quốc chịu bỏ tiền thì sẽ có thể tiến vào tham quan, thậm chí là quan sát học viên tu luyện, đương nhiên phải khống chế ở một mức độ. Ngoài đó ra, ở sau núi học viện Thương Lan lớn như vậy, hoàn toàn có thể khai phá nó, kiểm tra xem có phát hiện mỏ quặng gì không, nếu như có thì học viện Thương Lan giàu to rồi!”

Nói tới đây nàng ta lại giơ thêm một ngón tay lên: “Thứ ba, cho dù sau núi không có gì thì cũng có thể cho học viên của học viện Thương Lan đi tìm kiếm khắp nơi, đi tới những dãy núi vô chủ trong khu vực mênh mông kia để tìm kiếm, một khi tìm được thì lập tức chiếm lĩnh, sau đó phái người khai thác”.

Nói tới đây nàng ta dừng lại.

Lúc này Diệp Huyên vội vàng nói: “Nói tiếp, nói tiếp đi!”

Kiếm Sở Sở nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Có thể cho học viên của học viện lập nhóm đi xuống núi rèn luyện, tiếp nhận nhiệm vụ của lính đánh thuê để tự bọn họ kiếm lấy một ít phí tổn tu luyện. Đầu tiên là có thể rèn luyện, thứ hai là có thể tăng cao danh tiếng của học viện Thương Lan”.

Diệp Huyên gật đầu: “Được, hay lắm, nói tiếp đi!”

Khóe miệng Kiếm Sở Sở cong lên: “Các ngươi có biết thế gia và các thế lực lớn kiếm nhiều tiền nhất ở đâu không hả?”

Mọi người lắc đầu.

Những người có mặt ở đó đều không biết gì cả, cho dù Khương Cửu là công chúa Khương Quốc nhưng phần lớn thời gian đều ở trong quân doanh, hiếm khi tìm hiểu những thứ này.

Kiếm Sở Sở nghiêm mặt nhìn mấy người, nói: “Đó là thu phí bảo hộ!”

Mọi người:

Kiếm Sở Sở nói: “Có thể thu một khoản phí bảo hộ nhất định với các thế lực lớn và thế gia!”

Khương Cửu nhíu chặt mày: “Không tốt lắm thì phải?”

Diệp Huyên cũng gật đầu: “Hình như không được đâu!”

Kiếm Sở Sở nói: “Các ngươi cảm thấy làm vậy là lấy mạnh hiếp yếu?”

Mấy người Diệp Huyên gật đầu.

Kiếm Sở Sở trừng mắt lên: “Được, vậy đổi một cách khác đi, các ngươi hợp tác với bọn họ, một năm chỉ cần họ giao nộp bao nhiêu tiền là có thể cho con cháu trong nhà tới học viện Thương Lan để học tập. Đương nhiên đó không phải là học viên chính thức, chỉ tới để học tập thôi, nếu như thể hiện xuất sắc thì học viện Thương Lan có thể chính thức thu nhận làm học
viên! Nếu như các ngươi làm như vậy, các thế gia và thế lực lớn sẽ lập tức đồng ý!”

Diệp Huyên do dự trong giây lát, sau đó nhìn mấy người Mặc Vân Khởi: “Các ngươi cảm thấy như nào?”

Mặc Vân Khởi ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Không phải là không thể làm được, ít nhất cũng phải khống chế mức độ, nếu không sợ rằng sẽ phá hủy danh tiếng của học viện Thương Lan!”

Kiếm Sở Sở gật đầu: “Chỉ cần khống chế mức độ, không được lòng tham không đáy, vả lại mỗi năm cần phải kiểm soát số người, không thể quá nhiều được, như vậy mới khiến nó đáng giá”.

Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Kiếm Sở Sở: “Hiện giờ ta phong cô là tổng quản tài vụ của học viện Thương Lan, những chuyện này do cô phụ trách, sao hả?”

Kiếm Sở Sở trừng mắt lên: “Tổng quản tài vụ?”

Diệp Huyên gật đầu: “Tiền kiếm được đều do cô giữ, đương nhiên nếu như học viện Thương Lan cần dùng thì cô phải chi ra, cô có quen việc này không?”

Kiếm Sở Sở ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có lợi ích gì không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Ta giao lưu với cô, đồng thời cũng chia sẻ tâm đắc kiếm đạo của ta với cô. Ngoài chuyện đó ra, hàng năm cô sẽ được nhận mười phần trăm số tiền kiếm được, sao hả?”

Mười phần trăm!

Đôi mắt Kiếm Sở Sở lập tức lóe sáng, nàng ta nhìn thấy rất nhiều tiền bay về phía mình!

Diệp Huyên còn định nói gì nữa thì Kiếm Sở Sở đột nhiên đập bàn một cái: “Được luôn!”

Mọi người:

Cứ như vậy, học viện Thương Lan có thêm một vị tổng quản tài vụ!

Diệp Huyên nhìn về phía Kỷ An Chi: “An Chi, cô phụ trách chuyện trong học viện, cô có thể thuê người, tất cả mọi chuyện trong nội bộ học viện Thương Lan đều do cô quản lý, đương nhiên chớ quên việc tu luyện!”

Kỷ An Chi gật đầu: “Được!”

Diệp Huyên hỏi lại: “Nếu như có khó khăn gì thì phải nói ra luôn, hiểu rồi chứ?”

Kỷ An Chi gật đầu thêm lần nữa: “Ừm!”

“Ta và Bạch Trạch thì sao?”, Mặc Vân Khởi đột nhiên hỏi.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Lão Mặc, hai người các ngươi xây dựng một tiểu đội, nhiệm vụ chính của nhiệm vụ này chính là đi khắp Thanh Châu tìm kiếm nhân tài, những nhân tài vô cùng xuất sắc. Nếu như tìm được, bọn họ nguyện ý thì hãy thu bọn họ vào học viện Thương Lan!”

Nhân tài!

Học viện Thương Lan muốn lớn mạnh ngoài việc chính bản thân hắn phải cố gắng tăng cường thực lực ra thì còn cần có thêm nhiều nhân tài tiến vào!

Một mình hắn mạnh không có nghĩa là toàn bộ học viện Thương Lan mạnh!

Điều hắn cần làm chính là cho dù tương lai Diệp Huyên hắn không có ở đây thì học viện Thương Lan vẫn lớn mạnh!
Sau khi tan họp, mọi người lập tức bắt tay vào hành động.

Đối với học viện Thương Lan mà nói, hiện giờ thời gian chính là tính mạng, không thể lãng phí một giây nào!

Bởi vì tất cả mọi người không biết khi nào học viện Thương Mộc, Đế Quốc Đại Vân và Thế giới ngầm sẽ ra tay!

Diệp Huyên rời khỏi học viện Thương Lan, đi tới Túy Tiên Lâu, Ngũ lâu chủ tự mình ra đón tiếp. Ông ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Chúc mừng tiểu hữu!”

“Chúc mừng?”, Diệp Huyên kinh ngạc.

Ngũ lâu chủ nói: “Chiến thắng Đế Quốc Đại Vân, học viện Thương Mộc và Thế giới ngầm!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Chắc hẳn tiền bối phải biết bọn họ không hề bại trận, học viện Thương Lan và Khương Quốc chúng ta cũng không thắng!”

Ngũ lâu chủ nhìn Diệp Huyên, nói: “Tiểu hữu hiểu được chuyện này thì lão phu yên tâm rồi”.

Diệp Huyên nói: “Tiền bối, trong khoảng thời gian tiếp theo học viện Thương Lan chúng ta sẽ mua nhiều đồ ở Túy Tiên Lâu đó, rất nhiều!”

Ngũ lâu chủ trầm ngâm trong giây lát, sau đó nói: “Tiểu hữu hãy yên tâm, ta sẽ điều động tất cả tài nguyên trong lãnh thổ Thanh Châu tới để thỏa mãn tiểu hữu. Về phương diện giá tiền, chúng ta cũng sẽ cho tiểu hữu một cái giá ưu đãi, bên trên đã dặn dò, làm ăn với tiểu hữu, Túy Tiên Lâu chúng ta không lợi nhuận một đồng!”

Diệp Huyên ôm quyền: “Xin cảm ơn!”

Tiếng cảm ơn này xuất phát từ tận đáy lòng Diệp Huyên. Nếu như không có Túy Tiên Lâu dốc sức ủng hộ, tốc độ phát triển của học viện Thương Lan sẽ chậm hơn rất nhiều! Cho dù có tiền cũng vấn rất chậm!

Ngũ lâu chủ cười nói: “Tiểu hữu khách khí rồi”.

Diệp Huyên nói: “Tiền bối, còn có một chuyện nữa, bây giờ học viện Thương Mộc, Thế giới ngầm và Đế Quốc Đại Vân có động tĩnh gì không?”

Ngũ lâu chủ lắc đầu: “Sau khi trận chiến Khai Dương Thành kết thúc, Túy Tiên Lâu chúng ta đã phái người đi tìm hiểu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả. Chỉ là có thể xác định một việc, chắc chắn bọn chúng sẽ không từ bỏ đâu. Chuyện đã đến nước này thì chắc chắn sẽ là không chết không thôi!”

Nói tới đây, dường như ông ta nghĩ tới chuyện gì đó, nghiêm mặt nói: “Tiểu hữu, bây giờ ngươi chớ nên đạt tới Thần Hợp Cảnh!

Diệp Huyên nhíu mày lại: “Vì sao?”

Ngũ lâu chủ trầm giọng nói: “Nếu như ngươi đạt tới Thần Hợp Cảnh thì cường giả Vạn Pháp Cảnh của họ có thể tham chiến. Hiện giờ ngươi chưa đạt tới Thần Hợp Cảnh, cường giả Vạn Pháp Cảnh và Ngự Pháp Cảnh của bọn họ sẽ không dám ra tay nhắm vào ngươi. Nếu như không có Vạn Pháp Cảnh và Ngự Pháp Cảnh, vậy trong lãnh thổ Thanh Châu đã không còn ai giết được ngươi nữa!”




Người đứng đầu ở dưới Vạn Pháp Cảnh!

Khi An Lan Tú không có ở đây, hiện giờ Diệp Huyên chính là người đứng đầu dưới Vạn Pháp Cảnh ở trong lãnh thổ Thanh Châu!

Diệp Huyên im lặng.

Không thể đạt tới Thần Hợp Cảnh được!

Diệp Huyên im lặng một lúc, gật đầu: “Vậy cũng được! Ta nhân cơ hội này để ổn định cảnh giới của bản thân, tiện tay phát triển học viện Thương Lan luôn!”

Ngũ lâu chủ gật đầu: “Đúng vậy, việc cấp bách của tiểu hữu hiện giờ chính là ổn định cảnh giới của bản thân, đồng thời tăng thực lực tổng hợp của học viện Thương Lan lên. Còn một việc nữa, tiểu hữu phải đề phòng tổng viện Thương Lan ở Trung Thổ Thần Châu đó”.

Diệp Huyên nhíu mày lại: “Ý của tiền bối là rất có thể bọn chúng đang nhắm vào học viện Thương Lan Khương Quốc ta sao?”

Ngũ lâu chủ nói: “Trước đó học viện Thương Lan Khương Quốc một nghèo hai trắng, đương nhiên tổng viện Thương Lan không thèm để ý, nhưng hiện giờ thì khác, học viện Thương Lan Khương Quốc mạnh mẽ như vậy, nếu như phát triển tiếp thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một thế lực siêu cấp, đương nhiên bọn họ sẽ đỏ mắt. Tiểu hữu nhất định phải cẩn thận đó, đừng để vất vả trồng cây nhưng để người khác hái quả!”

Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi. Bọn chúng không có ý nghĩ này thì tốt, nếu như có thì ta không ngại có thêm một kẻ địch đâu, dù sao cũng đã có nhiều kẻ địch rồi, thêm vài tên nữa cũng không có gì khác biệt cả”.

Ngũ lâu chủ lắc đầu cười khổ.

Diệp Huyên đột nhiên lấy ra một tấm thẻ vàng đặt ở trước mặt Ngũ lâu chủ: “Tiền bối, bên trong thẻ có năm trăm triệu kim tệ, ta cần năm thanh phi kiếm đặc biệt giống như kiếm Tật Ảnh, nếu như có thêm thì hãy giữ lại giúp ta”.

Ngũ lâu chủ gật đầu: “Được, ta sẽ xử lý việc này”.

Diệp Huyên nói một tiếng cảm ơn, sau đó tạm biệt Ngũ lâu chủ.

Sau khi rời khỏi Túy Tiên Lâu, Diệp Huyên trở về học viện Thương Lan. Chỉ là khi đi ngang qua một con đường, một ông lão áo đen đột nhiên ngăn cản trước mặt hắn.

1627727129278.png


Thế gia vạn năm!

Diệp Huyên nhíu mày lại, cái quái gì vậy?

Ông lão áo đen đi tới trước mặt Diệp Huyên, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Suốt một đời người có rất nhiều chuyện bất ngờ, ngươi thấy như nào hả?”

Vừa dứt lời, tay phải ông ta đã từ từ nắm chặt lại.

Một luồng thế lập tức bao phủ Diệp Huyên!

Đúng lúc này, một ông lão mặc áo lụa trắng đột nhiên xuất hiện ở bên phải đường, ông ta có một mái tóc dài, xõa ra, nuôi một chòm râu dê.

Khi nhìn thấy ông lão mặc áo lụa trắng kia, hai mắt ông lão áo đen nhắm lại, một lúc sau, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, quay người biến mất không thấy đâu nữa.

Ngay khi ông lão áo đen biến mất, ông lão mặc áo lụa trắng xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên.

Ông lão mặc áo lụa trắng quan sát Diệp Huyên, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã biến thành phức tạp.

Diệp Huyên nói: “Tiền bối là người nhà họ An?”

Ông lão mặc áo lụa trắng: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy bản thân rất xuất sắc, tiền bối cảm thấy thế nào?”

Ông lão mặc áo lụa trắng nhìn qua, sau đó lắc đầu: “Da mặt ngươi dày ngoài sức tưởng tượng của lão phu đó”.

Diệp Huyên:

Ông lão mặc áo lụa trắng nói: “Ngươi có biết nhà họ An chúng ta ngoại trừ coi trọng thiên phú ra thì còn coi trọng huyết mạch, coi trọng thân thế bối cảnh không? Tranh đấu ở cấp bậc chúng ta không phải là chuyện ngươi tưởng tượng nổi, ở giữa các thế gia với nhau, chuyện thông gia để kết minh với nhau là rất bình thường. Tiểu thư rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt, người nàng lựa chọn tuyệt đối không thể là người bình thường, ngươi hiểu chứ?”

Diệp Huyên im lặng, ông ta nói rất thẳng thắn!

Ông lão mặc áo lụa trắng đánh giá Diệp Huyên: “Thật lòng mà nói thì ngươi cũng không kém, nhưng với nhà họ An thì vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều, bởi vì trong nhà họ An có rất nhiều thiên tài giống như ngươi. Về phần thân phận bối cảnh của ngươi… Dường như ngươi không có thân phận và bối cảnh gì cả. Nếu như nói tới vị Kiếm Tiên sau lưng ngươi, thứ cho lão phu nói thẳng, ngoài sáng nhà họ An đang có bốn vị Kiếm Tiên!”

Bốn vị Kiếm Tiên!

Ông lão mặc áo lụa trắng nói tiếp: “Hôm nay lão phu nói vậy là vì mong các hạ biết khó mà lui, tương lai chớ hại mình cũng đừng để tiểu thư phải khó xử. Bởi vì nếu như tương lai ngươi không thể chịu đựng được lửa giận của các bên thì sẽ biến thành nàng gánh chịu, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong ông ta quay người biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trên đường phố, Diệp Huyên im lặng hồi lâu, cuối cùng hắn lắc đầu cười một tiếng: “Tiểu An, áp lực của ta khá lớn đó…”

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn kiếm Liên Tú trong tay, một lúc sau hắn đột nhiên cười lớn một tiếng: “Thế gia cái chó gì! Ông đây không có thân phận, không có thế gia, nhưng ông đây có kiếm! Ba thước thanh phong ở trong tay, quét ngang cả chư thiên vạn giới! Tiểu An, chờ ta nhé!”

Vừa dứt lời, Diệp Huyên đã biến mất ở phía cuối con đường.

Diệp Huyên không hề phát hiện ra trên đỉnh tháp Giới Ngục, thanh kiếm ở bên trái khẽ run lên một cái, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục bình thường.

Sau khi Diệp Huyên biến mất, một cô gái đột nhiên xuất hiện trên đường phố, nàng mặc một chiếc áo trắng như tuyết!

An Lan Tú!

An Lan Tú nhìn theo bóng lưng Diệp Huyên rời đi, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười rung động lòng người, nụ cười này khiến cả đất trời cũng phải lu mờ đi.

Một lúc sau, An Lan Tú nói nhỏ: “Ta chờ huynh!”

Nói xong, nàng quay người đi về nơi xa, rất nhanh sau đó đã biến mất ở trong bóng đêm.

Lần này nàng rời đi thật.

Một tiếng thở dài vang lên trong đêm tối.



Sau khi Diệp Huyên quay trở về học viện Thương Lan thì bắt đầu tu luyện luôn!

Tu luyện kiếm kỹ!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử và Ngự Kiếm Thuật mà hắn nghiên cứu ra được!

Đặc biệt là Ngự Kiếm Thuật, hắn phát hiện ra Ngự Kiếm Thuật có không gian phát triển rất lớn, việc hắn cần làm bây giờ chính là cường hóa Ngự Kiếm Thuật!

Hắn muốn dung nhập Nhất Kiếm Định Sinh Tử vào trong Ngự Kiếm Thuật, nếu như thành công thì tương lai mỗi một lần phi kiếm bay ra ngoài đều là Nhất Kiếm Định Sinh Tử, uy lực sẽ gia tăng gấp mấy lần!

Trừ đó ra hắn còn muốn lợi dụng hết chiến ý, kiếm thế, kiếm ý của mình, đặc biệt là mượn thế, đến bây giờ hắn vẫn chưa vận dụng thành thạo được, có thể nói thật ra hắn có thể làm mọi phương diện tốt hơn nữa. Chỉ là trước đó quá bận rộn, hắn không thể nào tập trung để dung hợp những thứ này!

Nhưng hiện giờ hắn có thời gian để lắng đọng lại bản thân!

Ngoài Diệp Huyên đang cố gắng tu luyện ra thì toàn bộ mọi người của học viện Thương Lan đều đang điên cuồng tu luyện, đặc biệt là những học viên, bởi vì nếu như kiểm tra không qua thì sẽ bị loại bỏ!

Ở nơi đây có vinh quang, có tài nguyên tu luyện, có đan dược, có võ kỹ, có công pháp… Ai lại muốn rời khỏi?

Không có ai muốn rời khỏi, mà không mu ốn rời khỏi thì nhất định phải liều mạng tu luyện! Liều mạng tu luyện! Phải biết hiện giờ bên ngoài có rất nhiều người muốn tiến vào đây!

Có cạnh tranh mới có tiến bộ!

Ngoại trừ những học viên kia, bảy mươi tên binh sĩ Khương Quốc Diệp Huyên chọn được cũng đang điên cuồng tu luyện, bọn họ tu luyện tương đối tàn nhẫn…

Những binh sĩ này đều tu luyện Sát Khí quyết, Sát Khí quyết cần có sát khí, để rèn luyện sát khí của những binh sĩ này, ngày ngày Lục Cửu Ca sẽ dẫn bọn họ tới một nơi thần bí mà ngay cả Diệp Huyên cũng không biết được, dù sao lần nào trở về, những binh sĩ này cũng rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết, thê thảm vô cùng.

Trừ đó ra, những binh sĩ này tu luyện không giống như người bình thường. Dưới cường độ tu luyện như vậy, thân thể khó lòng chịu đựng được!

Thế nhưng học viện Thương Lan rất nhiều tiền.

Đan Kim Sang, các loại đan dược bổ dưỡng cùng một vài đan dược tăng cường thân thể khác, học viện Thương Lan bao no!

Những binh sĩ này tu luyện võ kỹ kém nhất cũng là bậc Địa! Trang bị sử dụng thì càng không cần phải nói, toàn là bậc Minh. Nhưng Lục Cửu Ca không cho bọn họ sử dụng bộ trang bị của kỵ binh Hắc Diễm quân!

Muốn dùng cũng được, nhưng nhất định phải đạt tới tiêu chuẩn do nàng ta đặt ra.

Đạt tiêu chuẩn mới được phép sử dụng!

Ngày ngày những binh sĩ kia ngắm nhìn trang bị bậc Minh nhưng không được sử dụng, đó cũng là một loại dày vò!

Tu luyện!

Liều mạng tu luyện!

Quan trọng nhất chính là nếu đứng hạng chót trong thi đấu hàng tháng thì sẽ bị loại bỏ!

Ở nơi này được ăn ngon nhất, dùng đồ tốt nhất, tài nguyên tu luyện tốt nhất, có ai không muốn chứ?!

Có thể nói mỗi người đều đang liều mạng tu luyện!

Dưới tình trạng này, tốc độ phát triển của các binh sĩ vô cùng đáng sợ!

Ngoài phương diện học viên và binh sĩ tu luyện ra thì sau khi Kiếm Sở Sở trở thành tổng quản tài vụ của học viện Thương Lan, toàn bộ học viện Thương Lan đã thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Mỗi một ngày đều có rất nhiều người dân Đế Đô đi vào học viện Thương Lan để tham quan, mỗi một người đều cần giao nộp một số kim tệ nhất định, thật ra cũng không nhiều, tất cả mọi người đều chịu được, nhưng càng nhiều người thì càng nhiều tiền á!

Chỉ trong một ngày, riêng hạng mục này học viện Thương Lan đã kiếm được hơn hai mươi triệu kim tệ!

Kiếm Sở Sở thu được hai triệu kim tệ!

Hai triệu rất ít nhưng vẫn còn các hạng mục khác, ví dụ như đấu giá một vài khu đất bỏ đi ở xung quanh học viện Thương Lan, nếu như ai mua được mảnh đất đó thì sẽ được phép xây nhà, sau đó trở thành hàng xóm của học viện Thương Lan.

Chỉ trong ngày đầu tiên Kiếm Sở Sở đã bán được năm mảnh đất, diện tích không lớn, chỉ chừng trăm mét vuông, mỗi một mảnh nàng ta đã đấu giá được ba mươi triệu kiêm tệ!

Xung quanh học viện Thương Lan có ít nhất mấy chục nghìn mẫu đất đó!

Trừ đó ra còn rất nhiều hạng mục khác, dù sao chỉ trong ngày đầu tiên Kiếm Sở Sở đã được chia ba mươi triệu kim tệ!

Kiếm Sở Sở trở thành người giàu nhất Khương Quốc chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!

Ngoài đó ra, Kiếm Sở Sở còn tiến hành chiêu binh mãi mã với số lượng lớn, tuyển thêm rất nhiều người, ngày ngày đi tới các ngọn núi lớn để tìm kiếm các mỏ vàng mỏ bạc!

Sau nửa tháng cố gắng, nàng ta đã tìm được một mỏ vàng ở trong một ngọn núi sâu cách học viện Thương Lan chừng nghìn dặm.

Lúc này cả học viện Thương Lan đều sôi trào!

Đối với học viện Thương Lan mà nói, mỏ vàng này có ý nghĩa rất lớn, bởi vì mỏ vàng này có thể khai thác được mấy trăm triệu kim tệ!

Đương nhiên Kiếm Sở Sở có công lao lớn nhất, nàng ta đã được ban thưởng mấy chục triệu, không chỉ như vậy, Diệp Huyên còn hào phóng thưởng cho nàng ta một món linh khí bậc Minh, thứ này khiến nàng ta sướng phát rồ. Thế là nàng ta vội vàng truyền âm bảo đệ đệ Kiếm Tiểu Vương của mình tới đây, à, phải nói nàng ta còn gọi cho rất nhiều người nhà họ Kiếm…

Có được ban thưởng phong phú, Kiếm Sở Sở càng ra sức bán mạng hơn! Nàng ta thành lập một ban nhỏ, một ban chỉ thuộc riêng về nàng ta, tuyển gần trăm người vào ban này, bọn họ phụ trách đủ loại việc. Đừng xem thường gần trăm người này, bọn họ phụ trách toàn bộ công việc làm ăn trong học viện Thương Lan.

Vả lại phần lớn mọi người trong số đó đã đi liên lạc với rất nhiều thế gia ở Khương Quốc, đàm phán thành công điều kiện hợp tác với những thế gia này. Hàng năm những thế gia này chi một khoản kim tệ ra thì có thể để con em tới học viện Thương Lan để học tập, chỉ cần đủ xuất sắc thì sẽ có thể trở thành học viên chính thức của học viện Thương Lan!

Ban đầu Diệp Huyên cảm thấy việc này sẽ không có hiệu quả quá lớn, bởi vì hắn cảm thấy những thế gia này khá nghèo!

Nhưng hắn đã sai rồi!

Rất nhiều thế gia không hề nghèo khó, không chỉ như vậy đâu, phải nói là giàu khủng khiếp!

Một suất trị giá ba mươi triệu kim tệ!

Thế nhưng học viện Thương Lan đã thành lập hiệp nghị với hơn hai mươi thế gia, nói cách khác, một năm bọn họ có thể nhận được ít nhất sáu trăm triệu kim tệ từ những thế gia này…

Đương nhiên đây là hợp tác tự do, bất cứ lúc nào những thế gia này cũng được phép dừng hợp tác với học viện Thương Lan. Thế nhưng Diệp Huyên nhận ra những thế gia này hoàn toàn không có ý định dừng hợp tác với học viện Thương Lan.

Bởi vì sau khi từ học viện Thương Lan đi ra ngoài, thân phận sẽ hoàn toàn khác. Đặc biệt là một số con em thế gia xuất sắc, bọn họ có thể trở thành học viên của học viện Thương Lan, thế nên ngày càng có nhiều thế gia tới hợp tác với học viện Thương Lan.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, học viện Thương Lan đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sức ảnh hưởng của học viện Thương Lan càng lúc càng lớn, thực lực cũng ngày càng mạnh hơn.

Nhưng Diệp Huyên lại cảm thấy hơi lo lắng.

Bởi vì lực lượng cấp cao của học viện Thương Lan không đủ, đến bây giờ hắn cũng không biết thực lực của ba người Lục Cửu Ca, Mặc Nguyên và Phong Lam là như thế nào. Vả lại ngay cả việc liệu tương lai ba người này có chiến đấu vì học viện Thương Lan hay không cũng là một vấn đề!

Thực lực vẫn chưa đủ!

Hôm nay, Ngũ lâu chủ của Túy Tiên Lâu đi tới học viện Thương Lan.

Trong phòng của Diệp Huyên, Ngũ lâu chủ cười nói: “Tiểu hữu, lần này sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ”.

Diệp Huyên cười đáp: “Ta rất mong chờ đó!”

Ngũ lâu chủ cười lớn một tiếng, sau đó lấy ra một cái hộp, bên trong là năm thanh kiếm!

Đều đạt tới bậc Minh!

Lúc này Ngũ lâu chủ mở tay phải ra, một chiếc hộp hình vuông màu đen xuất hiện trong tay ông ta.

Diệp Huyên ngẩn người: “Đây là?”

Ngũ lâu chủ cười đáp: “Hộp kiếm bậc Chân, vật phẩm đấu giá của một vị Kiếm Tiên ở Trung Thổ Thần Châu giao cho Túy Tiên Lâu chúng ta, giá hai trăm sáu mươi triệu kim tệ, không phải, phải nói là hai mươi lăm triệu linh thạch cực phẩm. Ngươi muốn không?”

Diệp Huyên:
Hai mươi lăm triệu linh thạch cực phẩm?

Diệp Huyên đã sững sờ.

Nên biết rằng sau khi hắn lấy được kho báu của Sở Quốc và Vinh Quốc, giờ hắn cũng chỉ mới có hơn hai triệu linh thạch cực phẩm!

Hai mươi lăm triệu linh thạch cực phẩm?

Dù có bán hắn cũng không đủ!

Như biết được Diệp Huyên đang nghĩ gì, Ngũ lâu chủ lắc đầu cười: “Ngươi có điều không biết, đừng nói là ở vùng Thanh Châu chúng ta, ngay cả Trung Thổ Thần Châu thì linh khí bậc Chân cũng thuộc loại vô cùng quý giá. Đặc biệt là vật của kiếm tu dùng, những thứ đó càng quý giá hơn nữa!”

Diệp Huyên xoè tay ra, bất lực nói: “Tiền bối, ta không có nhiều tiền như vậy!”

Ngũ lâu chủ cười bảo: “Ta biết”.

“Vậy tiền bối còn lấy...”

Diệp Huyên có chút không nói nên lời, làm vậy chẳng phải khiến hắn đỏ mắt à?

Ngũ lâu chủ cười nhưng không nói.

Diệp Huyên không ngốc, hắn lập tức vội hỏi: “Có cách nào khác sao?”

Ngũ lâu chủ gật đầu, cười đáp: “Nếu ngươi không thể trả hai mươi lăm triệu linh thạch cực phẩm trong một lần, thì có thể trả góp theo từng đợt”.

Trả góp theo từng đợt!

Diệp Huyên ngẩn ra: “Còn có thể vậy ư?”

Ngũ lâu chủ đáp: “Đương nhiên người khác không thể, nhưng ngươi thì có thể, tất nhiên cũng phải xem ngươi có cần hay không. Nếu cần, sau này mỗi tháng ngươi đưa cho Tuý Tiên Lâu ta ít nhất hai trăm năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm, và ngươi nhất định phải trả hết nợ trong vòng ba năm... Đây đã là giới hạn mà Tuý Tiên Lâu ta có thể làm”.

Ba năm!

Diệp Huyên nghĩ ngợi, sau đó gật đầu: “Được thôi!”

Ngũ lâu chủ đặt hộp đựng kiếm trước mặt Diệp Huyên: “Hộp đựng kiếm này có tên là ‘Tàng Phong’. Có nó, bất kể là sức mạnh hay tốc độ, thuật ngự kiếm của ngươi có thể tăng lên ít nhất ba mươi phần trăm. Với thực lực của ngươi hiện nay, nếu tăng lên ba mươi phần trăm, dưới Vạn Pháp Cảnh, trừ phi là những yêu nghiệt hàng đầu ở Trung Thổ Thần Châu kia, nếu không thì dưới Vạn Pháp Cảnh, không ai có thể cản được một kiếm của ngươi!”

Dưới Vạn Pháp Cảnh!

Diệp Huyên nhận lấy hộp đựng kiếm, cảm giác cầm trong tay lạnh như băng, quanh hộp có vài hoa văn màu vàng sậm.

Tay phải Diệp Huyên chỉ kéo nhẹ, năm thanh kiếm bậc Minh trong chiếc hộp bên cạnh chợt bay lên, sau đó lần lượt bay vào trong hộp đựng kiếm. Qua phút chốc im lặng, Diệp Huyên đột nhiên chỉ ra phía xa ngoài cửa.

Vèo!

Cách ngoài cửa năm mươi trượng, năm thanh kiếm cắm ngay ngắn vào một cây đại thụ!

Mặt Diệp Huyên biến sắc, bởi vì tốc độ này quả thật nhanh hơn ít nhất khoảng ba mươi phần trăm so với trước đó. Nếu bây giờ đối đầu với người khác, chỉ cần là dưới Vạn Pháp Cảnh, ngoại trừ loại yêu nghiệt hàng đầu kia, hắn hoàn toàn có thể giết chết đối phương trước khi đối phương phản ứng kịp!

Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp trong tay, món đồ chơi này đúng là đồ tốt! Chỉ là hơi đắt, nó đã khiến hắn phải mắc nợ hơn hai mươi triệu linh thạch cực phẩm!

Ngũ lâu chủ không ở lại lâu, sau khi ông ta nhận hai trăm năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm thì rời đi.

Sau khi Ngũ lâu chủ đi, Diệp Huyên đeo hộp đựng kiếm đi vào khu rừng trúc phía sau núi. Hắn đứng giữa rừng trúc, làm mình bình tĩnh lại, chung quanh lặng ngắt như tờ.

Không biết qua bao lâu, một cơn gió xuất hiện trong rừng trúc, gió thổi qua, vô số lá trúc chậm rãi rơi từ trên trời xuống.

Lúc này, Diệp Huyên bỗng gảy nhẹ ngón tay.

Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo!

Ngay sau đó, bảy tia kiếm quang giăng chằng chịt trong rừng trúc như những bướm bay qua cánh hoa, một lát sau bảy thanh kiếm đột nhiên quay trở lại trước mặt Diệp Huyên.

Mà giờ phút này, mỗi thanh kiếm đều đâm xuyên qua một lá trúc.

Trên bầu trời chỉ còn một lá trúc chậm rãi rơi xuống.

Diệp Huyên xoay người bỏ đi.

Trong rừng trúc, khi lá trúc kia sắp rơi xuống đất, một thanh kiếm đột nhiên xuyên qua nó, sau đó kiếm cũng biến mất không còn tăm hơi!

Trong thời gian tới, ngoài việc tu luyện điên cuồng mỗi ngày thì Diệp Huyên cũng sẽ trợ giúp xây dựng học viện Thương Lan.

Học viện Thương Lan bây giờ chắc chắn là thế lực lớn nhất Khương Quốc, mặt tài lực cũng cực kỳ hùng hậu, nó đã vượt xa thuế một năm của Hoàng thất Khương Quốc, có thể nói tốc độ phát triển của học viện Thương Lan hiện tại là vô cùng đáng sợ.

Trong khi học viện Thương Lan đang phát triển cực nhanh thì một sự kiện lớn bỗng xảy ra ở vùng Thanh Châu.

Vào ngày nọ, tại một vùng đất hoang vu không một bóng người ở cực Nam Thanh Châu, một tia kiếm quang đột nhiên phóng từ dưới lòng đất thẳng lên bầu trời! Chỉ chốc lát, mấy trăm dặm tầng mây phía chân trời lập tức tan vỡ, mà tia kiếm quang đó cũng không biến mất, vẫn cứ dừng lại ở chân trời.




Lúc này, cả Thanh Châu đều khiếp sợ.

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người ở Thanh Châu đều đang đồn đại cực Nam Thanh Châu xuất hiện linh khí bậc Thiên! Hơn nữa món linh khí này còn là một thanh kiếm!

Kiếm bậc Thiên!

Thiên là cấp bậc trên Chân, một món linh khí bậc Chân đã là thứ cực kỳ hiếm hoi ở vùng Thanh Châu, một món bậc Thiên, đừng nói là Thanh Châu, nó cũng cực kỳ hiếm thấy ở Trung Thổ Thần Châu!

Trong lúc nhất thời, cả Thanh Châu xôn xao, vô số người tiến về cực Nam Thanh Châu, thậm chí ngay cả Thương Lan Châu và Trung Thổ Thần Châu cũng có người tới.

Linh khí bậc Thiên, ai có thể không động tâm?



Trong điện Thương Lan, mọi người đã tập trung đông đủ.

Diệp Huyên uống một hớp trà, sau đó nói: “Các ngươi nghĩ sao về thanh kiếm ở cực Nam Thanh Châu?”

Bên cạnh, Mặc Vân Khởi lắc đầu: “Có gì đó kì lạ!”

Diệp Huyên hỏi: “Có gì kì lạ?”

Mặc Vân Khởi trả lời: “Không biết”.

Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi không biết thì nói làm gì?”

Mặc Vân Khởi:

Lục Cửu Ca ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là âm mưu của ba phe học viện Thương Mộc thôi”.

Mọi người nhìn về phía Lục Cửu Ca, nàng ta cười khẽ: “Vùng Thanh Châu hoàn toàn không có khả năng xuất hiện linh khí bậc Thiên, dù có thì cũng không thể xuất hiện theo cách đó được, cứ như sợ người trong thiên hạ không biết vậy. Vì thế, ta đoán có người cố tình làm ra chuyện này!”

1627727151077.png


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện