Phỉ Quân!
Nghe Diệp Huyên nói vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Thổ phỉ?
Lục Bán Trang cũng nhìn Diệp Huyên hồi lâu…
Diệp Huyên cười nói: “Cái tên này khó nghe lắm hả?”
Mọi người không kìm được, đều nhìn về phía Diệp Huyên, cái tên này dễ nghe lắm sao?
Đoàn lính đánh thuê Phỉ Quân!
Sao lại là lạ vậy nhỉ!
Lục Bán Trang đột nhiên nói: “Vậy thì đặt tên là Phỉ Quân đi!”
Lục Bán Trang không có ý kiến gì cả, vì vậy tên của đoàn lính đánh thuê đã được quyết định.
Lục Bán Trang nhìn Diệp Huyên, không nói gì, cũng không hiểu là nàng ta đang nghĩ gì nữa.
Mọi người không quá quen với Diệp Huyên nhưng bọn họ đều rất tin tưởng hắn! Đồng thời Diệp Huyên cũng rất tin tưởng vào mấy người Lục Bán Trang.
Dù sao mọi người đã cùng nhau trải qua nhiều trận chiến sinh tử!
Lúc này, đá truyền âm trong ngực Diệp Huyên chấn động, sau đó một giọng nói từ trong truyền ra: “Cẩn thận!”
Cẩn thận!
Diệp Huyên nhíu mày lại, đang định đáp lời thì đúng lúc này một nam tử chậm rãi đi ra từ giữa đội kỵ binh hạng nặng.
Một nam tử chừng hai mươi tuổi, trên người mặc đồ đen, hai dải tóc mai trắng như tuyết, tay phải hắn ta chắp sau lưng, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Kiếm dài chừng ba thước, rộng hai ngón tay, thân kiếm tỏa ra ánh sáng âm u mờ mờ.
Kiếm tu!
Khi thấy nam tử áo đen kia, hai mắt Hạ Hầu Đao lập tức nhắm lại, trong con ngươi hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Lục Huyền Thiên!
Đứng thứ tư bảng Võ Thanh Châu!
Đồng thời cũng là một vị Tông Sư Kiếm Đạo!
Cộng thêm Diệp Huyên, ở đây có hai vị Tông Sư Kiếm Đạo.
Lục Huyền Thiên chậm rãi đi về phía mấy người Diệp Huyên, mà lúc này Hạ Hầu Đao đột nhiên nói: “Một mình ngươi không giết được mười hai người kia đâu!”
Lục Huyền Thiên nhìn Hạ Hầu Đao: “Vậy nên các ngươi đánh hội đồng hả?”
Hạ Hầu Đao nhíu mày lại, đúng lúc này Lục Huyền Thiên nói tiếp: “Làm người thì không muốn mà cứ thích làm chó!”
Nói xong hắn ta quay người đi về phía nhóm Diệp Huyên.
Sắc mặc Hạ Hầu Đao ở phía sau trở nên vô cùng khó coi.
Lục Huyền Thiên đi tới trước mặt nhóm Diệp Huyên, hắn ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Đánh một trận nào!”
Một đấu một!
Diệp Huyên nhìn Lục Huyền Thiên: “Hình như các ngươi chưa tới đủ thì phải!”
Lục Huyền Thiên nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ta tới đây chỉ vì muốn đấu với ngươi một trận!”
Diệp Huyên gật đầu, nhảy xuống khỏi lưng sói, sau đó đi về phía Lục Huyền Thiên.
Đúng lúc này Lục Huyền Thiên đột nhiên biến mất khỏi vị trí cũ, cùng lúc đó có một điểm kiếm quang lặng lẽ xuất hiện ở giữa lông mày Diệp Huyên.
Sợi kiếm quang này rất nhanh, hơn nữa còn lặng lẽ không chút tiếng động.
Nhưng khi sợi kiếm quang này còn cách giữa lông mày Diệp Huyên chừng nửa tấc thì dừng lại.
Bởi vì kiếm của Diệp Huyên đã động.
Ầm!
Diệp Huyên và Lục Huyền Thiên đột nhiên quay trở về vị trí của mình.
Hai người cách nhau hai mươi trượng, phần mặt đất nằm giữa hai người đầy những vết rạn, giống như một tấm mạng nhện khổng lồ vậy.
Yên lặng trong nháy mắt, Lục Huyền Thiên đột nhiên cầm trường kiếm trong tay, chậm rãi đi về phía Diệp Huyên.
Hắn ta đi tới trước một bước, kiếm trong tay sẽ chấn động mạnh mẽ, cùng lúc đó, kiếm ý và kiếm thế trên người tỏa ra cũng mạnh hơn một phần.
Khi hắn ta còn cách Diệp Huyên mười trượng, kiếm thế và kiếm ý tỏa ra trên người đã mạnh tới mức không tài nào tưởng tượng nổi!
Luồng kiếm ý và kiếm thế này khiến mặt đất trong phạm vi năm mươi trượng xung quanh hắn và Diệp Huyên bắt đầu vỡ vụn!
Luồng kiếm thế và kiếm ý này đã vượt qua Thông U Cảnh, đạt tới Thần Hợp Cảnh!