Ông lão ôm quyền nói với Diệp Huyên: “Cảm ơn các hạ đã lưu tình, nhà họ Lục chúng ta sẽ khắc sâu ơn này ở trong lòng!”
Nói xong, ông ta do dự đôi chút, sau đó búng tay một cái, mười chiếc bình ngọc trắng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
“Hả?”, Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu.
Ông lão nói: “Trong mỗi bình ngọc có mười viên đan Kim Sang cực phẩm, xem như là lễ cảm ơn của nhà họ Lục”.
Đan Kim Sang!
Vừa nghe vậy, trong lòng Diệp Huyên vui như cờ mở, hiện giờ bọn họ thiếu nhất chính là loại đan dược chữa thương này!
Rất thiếu thốn!
Diệp Huyên búng tay một cái, mười chiếc bình ngọc trắng kia chia ra, rơi xuống trước mặt mấy người Dạ Ly, còn hắn và Lục Bán Trang thì không có gì.
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão: “Chuyện này… Tiền bối, người xem…”
Khóe miệng ông lão giật giật, ông ta lại búng tay một cái, hai chiếc bình ngọc trắng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên do dự đôi chút: “Sao ta có thể mặt dày nhận chứ…”
Cho dù ngoài miệng nói như vậy nhưng tay hắn cũng đã cất hai chiếc bình ngọc trắng kia đi.
Ông lão lắc đầu cười một tiếng, tên Diệp Huyên này không giống như trong lời đồn chút nào! Ông ta không suy nghĩ nhiều, ôm quyền với Diệp Huyên xong thì xoay người dẫn Lục Huyền Thiên rời đi.
Lúc này Lục Huyền Thiên đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta nợ ngươi một mạng!”
Nói xong hắn ta xoay người, đi theo ông lão rời khỏi đây.
Lục Huyền Thiên rời đi, nơi này lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Đám binh sĩ Đường Quốc ở xung quanh vẫn không ra tay, mấy người Diệp Huyên cũng không ra tay, mỗi người ăn một viên đan Kim Sang.
Đối với bọn họ mà nói thì hiện giờ phải giữ vững trạng thái có sức chiến đấu.
Hai bên đều không ra tay!
Cả hai đều đang đợi trợ giúp!
Lăng Hàn ở bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên nói: “Diệp ca, đại tỷ, nếu như người của bọn chúng tới trước thì phải làm sao đây?”
Tới trước!
Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Nếu như viện quân của quân Đường tới trước, vậy thì tình cảnh của bọn họ sẽ vô cùng bết bát.
Phải nói đó chính là bước đường cùng rồi!
Mặt Lục Bán Trang không chút cảm xúc, nàng ta không nói gì cả.
Diệp Huyên mỉm cười: “Còn có thể làm gì được sao? Đương nhiên là xông tới! Không thì đầu hàng hả?”
Đầu hàng?
Mọi người đều bật cười.
Đúng như Diệp Huyên nói, thật ra hiện giờ bọn họ không còn lựa chọn gì cả, chỉ có cách xông tới thôi!
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều nghĩ thông.
Xông tới là được!
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cưỡi sói lao về phía đội kỵ binh hạng nặng