truyện đệ nhất kiếm thần Chương 462: Kiếm Hoàng! Tám người nhanh chóng đi tới trước long ỷ, ông lão áo xám quay đầu nhìn Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý vẫn không ra tay. Thấy cảnh này, ông lão áo xám yên tâm hơn, vì bây giờ dù Liên Vạn Lý có ra tay cũng không kịp nữa rồi! Mấy người bên cạnh ông ta đủ để ngăn chặn Liên Vạn Lý, mà ông ta chỉ cần chưa đến nửa giây là có thể giết chết Diệp Huyên! Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên đang nằm trên long ỷ đột nhiên mở hai mắt ra. Vụt vụt! Hai tia kiếm quang như tia chớp bắn ra từ trong hốc mắt của hắn! Biến cố đột nhiên xảy ra khiến sắc mặt ông lão áo xám thay đổi, ông ta vốn dĩ đang đặt hết sự chú ý lên người Liên Vạn Lý, vì vậy hoàn toàn không ngờ Diệp Huyên đột nhiên tấn công. Dưới tình huống này, ông ta chỉ có thể dùng hai tay che điểm yếu trên người mình theo bản năng. Vụt vụt! Hai tia kiếm quang chém thẳng lên cánh tay của ông ta, ông ta thừa dịp lùi về sau, hy vọng kéo dài khoảng cách với Diệp Huyên, nhưng thanh phi kiếm lại nhanh hơn ông ta, chớp mắt một cái đã xuyên qua giữa lông mày. Xung quanh trở nên yên tĩnh! Ánh mắt của mọi người dời sang long ỷ từ trên người Liên Vạn Lý! Diệp Huyên ngồi trên long ỷ, đôi mắt đã nhắm lại, mà quanh người hắn lại tản ra kiếm ý màu đen. Diệp Huyên tỉnh rồi! Mọi người lập tức đề phòng! Mấy cao thủ Vạn Pháp Cảnh trước mặt Diệp Huyên cũng đều lùi về sau, đứng cách xa Diệp Huyên. Kiếm Hoàng! Diệp Huyên bây giờ đã là Kiếm Hoàng rồi, có thể tập hợp uy thế của thiên địa, của không gian! Nói theo góc độ nào đó thì Diệp Huyên đã tương đương với Vạn Pháp Cảnh rồi! Nếu không có chênh lệch giữa cảnh giới, những người cùng cấp đang có mặt không có một ai là đối thủ của Diệp Huyên cả! Lúc này, một giọng nói vang lên trong đám người: “Kiếm ý của hắn khá rối loạn, hơi thở sa sút, rõ ràng tình trạng thương tích vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Lúc này nếu mọi người còn không ra, ai cũng nghi ngờ lẫn nhau, rụt rè sợ hãi, thì mọi người chỉ có thể đợi từ từ bị hai người bọn họ đùa đến chết thôi”. Liên Vạn Lý cách đó không xa nhìn vào trong đám người, nàng ta nhíu chặt mày, vì nàng ta không hề nhìn thấy người nói chuyện! Mà lúc này, giọng nói kia lại vang lên: “Cùng nhau ra tay, dù hai người bọn họ có giỏi đến mức nào cũng sẽ chết chắc! Nhà họ Tư Đồ, nếu các người không dẫn đầu, e rằng nợ máu của nhà họ Tư Đồ sẽ không có cơ hội báo nữa đâu!” Nghe vậy, bảy cao thủ Vạn Pháp Cảnh của Nhà họ Tư Đồ nhìn nhau, một giây sau, bọn họ cùng xông về phía Diệp Huyên! Nhìn thấy có người dẫn đầu, những người còn lại bỗng không kiêng sợ gì nữa, lập tức cùng xông lên! Liên Vạn Lý cầm đao Thanh Long đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn đám người xông lên, mặt nàng ta không chút cảm xúc. Bảy Vạn Pháp Cảnh đi ở phía trước, khí thế của bọn họ áp đảo về phía Diệp Huyên và Liên Vạn Lý tựa như thác lũ. Người chưa tới, thế tới trước! Liên Vạn Lý hơi nghiêng đầu, hỏi: “Cần bao lâu!” “Một canh giờ!”, Diệp Huyên đáp. “Đợi chết đi!” Nói xong, nàng ta xoay người muốn đi. Diệp Huyên vội sửa lời: “Nửa canh giờ!” Liên Vạn Lý xoay người lại, bổ đao Thanh Long trong tay về phía trước: “Thanh Long Phá!” Dứt lời, một tia đao khí màu xanh dài hơn trăm trượng bổ mạnh xuống từ trong không trung, trông đao khí có Thanh Long Chi Hồn ngẩng đầu rít gào! Đao khí này vừa xuất hiện, khí thế của bảy Vạn Pháp Cảnh lập tức tan thành mây khói. Cùng lúc đó, đao khí mạnh mẽ đẩy bảy người trước mặt nàng ta lùi lại hơn trăm trượng, phải nói là sau khi nhận ra đao khí này, bảy người đều chủ động lùi về sau! Tạm thời tránh đi! Khoảnh khắc đó, bảy người gần như không hẹn mà cùng đưa ra quyết định này! Những người còn lại xông tới thì không có năng lực phản ứng như bọn họ, đao khí chém xuống… Ầm! Mặt đất lập tức nứt ra, mười mấy người thoáng chốc bị đao khí này nuốt chửng, mắt đất còn xuất hiện một khe hở sâu mười mấy trượng… Uy lực một đao cực kỳ đáng sợ! Lúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tàn ảnh bay lên từ trong đám người! Ngự Pháp Cảnh! Liên Vạn Lý híp hai mắt, vung đao bổ về phía trước, nhưng một đao này lại bị một ngón tay ngăn cản! Ngón tay kia chặn lưỡi đao lại, chứ không phải sống đao! Ngự Pháp Cảnh chân chính! Liên Vạn Lý híp mắt, tay phải đột nhiên đè xuống dưới, tàn ảnh kia lập tức lùi lại khoảng một trưởng, nhưng một giây sau, người này tiến lên một bước, hai tay giữa lại đao Thanh Long trong tay nàng ta, cùng lúc đó, một tàn ảnh không báo trước xuất hiện sau lưng nàng ta. Ngự Pháp Cảnh chân chính! Hai Ngự Pháp Cảnh chân chính! Hơn nữa còn là sát thủ hàng đầu! Trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc này, Liên Vạn Lý dứt khoát buông đao Thanh Long ra, vung ngang tay trái, vào lúc nàng ta ra tay, một tia ánh sáng lạnh chém xuống từ bả vai trái của nàng ta. Phập! Cánh tay trái của Liên Vạn Lý lập tức bay ra ngoài, nàng ta thừa cơ hội này tránh sang một bên, trong lúc đó, máu tươi trên vai trái nàng ta phun ra tạo thành một đường cung tuyệt đẹp… Sau khi dừng lại, Liên Vạn Lý nhìn vai trái của mình, nơi đó đã trống không, nàng ta đờ người ta. Lúc này, hai cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính cách đó không xa lập tức muốn ra tay với Diệp Huyên, nhưng tiếng rồng ngâm lại vang lên từ bên cạnh. Hai người quay đầu lại nhìn về phía Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý cầm đao Thanh Long bằng tay phải, đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta xoay người nhìn hai tên Ngự Pháp Cảnh chân chính kia: “Ta đã nói tranh thủ nửa canh giờ cho hắn, cho nên nửa canh giờ này, một giây cũng không thể thiếu!” Máu trên vai trái của nàng ta vẫn đang chảy! Chương 463: Ngự Pháp Cảnh chân chính! Tay phải Liên Vạn Lý cầm đao Thanh Long, mũi đao lê dưới đất, trên thân đao có tiếng rồng ngâm khe khẽ. Nàng ta cứ thế đứng trước mặt Diệp Huyên, một bước cũng không nhường! Trước mặt Liên Vạn Lý là một ông lão, tóc lão bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt như diều hâu, sắc bén như đao. Cách chỗ ông lão không xa là một người mặc áo đen, hai chân gã ta lơ lửng trong không trung, mặc đồ đen, nhìn không rõ tướng mạo, hơi thở cũng không có, như không hề tồn tại vậy! Ngự Pháp Cảnh chân chính! Cao thủ thế này đừng nói là ở Thanh Châu, dù là ở Trung Thổ Thần Châu cũng có thể xem là cao thủ hàng đầu! Ông lão tóc trắng quan sát Liên Vạn Lý, nhẹ giọng nói: “Ai cũng bảo yêu nghiệt đứng đầu Thanh Châu là An Lan Tú kia, nhưng thật ra ngươi cũng không thua kém gì nàng ta, chỉ là ngươi giấu quá kỹ thôi. Nếu không nhờ hai chúng ta liên thủ, muốn chém đứt một tay của ngươi cũng khó lắm!” Liên Vạn Lý nhìn hai người, cười nói: “Không ngờ lại điều động cả hai vị Ngự Pháp Cảnh chân chính đến! Xem ra các ngươi có hơi sợ hãi nhỉ!” Ông lão tóc trắng nhẹ giọng nói: “Người nọ còn trẻ mà đã là Kiếm Hoàng, thiên phú thế này, thật ra nhà họ Tư Đồ ta không đến nỗi sợ. Nhưng vì tránh rủi ro, lúc này vẫn nên tiêu diệt hắn trước thì ổn hơn”. Nhà họ Tư Đồ! Liên Vạn Lý nhìn ông lão tóc trắng, sau đó quay đầu nhìn về phía người mặc áo đen bên cạnh lão: “Có thể che giấu hơi thở đến mức này, có lẽ các hạ là người của Thế giới ngầm! Đến nay, bản vương còn cho rằng Thế giới ngầm các ngươi hoàn toàn mai danh ẩn tích rồi, không ngờ các ngươi là đang đợi thời cơ, muốn giết chết Diệp Huyên!” Người mặc áo đen nói: “Liên cô nương, ta biết cô không