Truyện đệ nhất kiếm thần Chương 435: Lăng trì Lòng người có thể độc ác đến mức nào? Trước kia, Diệp Huyên đã gặp qua rất nhiều kẻ ác. Có một số kẻ thật ra cũng không đến nỗi quá độc địa, phần nhiều là do bất đồng quan điểm mà thôi, tưa như trong gia tộc hay xảy ra ẩu vì lợi ích và sinh tồn vậy. Nhưng vào thời khắc này, nhận thức về chữ "ác" của hắn đã được thay đổi. Có rất nhiều người trên đời này không xứng được gọi là "người" nữa, bởi vì một khi làm điều ác, bọn chúng đã không còn nhân tính. Như gã đứng trước mặt hắn chẳng hạn. Lòng người cực thiện, lại có thể cực ác. Khi thấy những luồng kiếm ý như đang ngưng tự không ngừng tản mát ra từ trong người Diệp Huyên, gã đàn ông mặc áo đỏ máu biến săc, mắt trợn to với vẻ sợ hãi: “Thực thể kiếm ý, ngươi...” Một tia kiếm quang màu đen sậm bất thình lình bắn ra, xuyên thủng vai trái khiến giọng nói gã im bặt. Sức mạnh áp đảo trong kiếm quang không ngừng lôi gã lui về sau xềnh xệch, cho đến khi bị găm vào một bức tường. Gã vừa toan né tránh thì lại có thêm ba tia kiếm quang màu đen nữa lao tới, ghim vào hai chân và vai phải, khiến gã hoàn toàn không thể cử động được nữa. Vẻ khiếp đảm bắt đầu xâm chiếm gương mặt gã khi nhận ra thân thể gã đang không ngừng bị bốn tia kiếm quang này ăn mòn. Không những thế, ngay từ đầu gã đã không hề có sức phản kháng. Diệp Huyên không tiếp tục ra tay mà chậm rãi đi đến trước thi thể bé gái kia, nhìn thấy vẻ kinh hoàng vẫn còn hằn rõ trong đôi mắt chưa khép của cô bé. Chỉ là một đứa bé mà thôi! Hắn đưa tay vuốt mắt cho cô bé, bỗng nhiên nghe gã đàn ông thốt lên: “Các hạ, ta đường đường là phó Tông chủ Huyết Tông, các hạ chớ nên rước họa vào thân mình và người bên cạnh!" Diệp Huyên vọt tới trước mặt gã ta với kiếm Liên Tú trong tay. Nhưng giờ phút này, thanh kiếm quen thuộc đã chuyển thành màu đen do ảnh hưởng từ kiếm ý Ác Niệm. Bản thân Diệp Huyên cũng không phát hiện khí tức từ thanh kiếm đã mạnh hơn gấp nhiều lần so với trước kia, có thể nói đã gần ngang hàng với Thiên Kiếm. Hắn bóp lấy cổ gã phó Tông chủ, dữ tợn gằn ra từng tiếng: “Để ta cho ngươi nếm thử mùi vị bị hành hạ!" Liên Tú vung lên như chớp, xẻo ra từng mảng thịt trên người nạn nhân. Đây chính là lăng trì. "A!!!" Gã đàn ông ban đầu còn chịu đựng được, dần dà không chịu nổi nữa mà thét lên: “Thứ kiến cỏ ti tiện Thanh Châu! Mi dám ra tay với ta, Huyết Tông ta ắt sẽ tiêu diệt cả nhà mi!" Diệp Huyên bỏ ngoài tai những lời này, tốc độ vung kiếm càng lúc càng nhanh. Khí tức tỏa ra từ người ác cũng trở nên tà ác, thậm chí đạt đến cực ác. Dùng ác trị ác. Gã phó Tông chủ lồng lộn kêu la thảm thiết. Hai tay gã đã bị xẻo đi, chỉ còn lại xương trắng hếu. Diệp Huyên bắt đầu chuyển mục tiêu xuống dưới chân gã. Thật sự là thê thảm đến mức không dám nhìn. Nhưng lửa giận trong lòng Diệp Huyên vẫn hừng hực cháy. Khương Cửu quan sát hắn với vẻ lo lâu nơi đáy mắt. Diệp Huyên đã không còn giống như trước kia nữa, kiếm ý và khí tức tản ra từ hắn khiến nàng ta thấy bồn chồn trong lòng, thậm chí có chút hoảng sợ. "Dừng tay!" Một tiếng rống phẫn nộ vọng tới từ cuối con đường. Một luồng khí tức mạnh mẽ vô cùng ập đến bọc lấy Diệp Huyên, kiếm ý Ác Niệm trên người hắn lập tức chấn động phá vỡ khí tức kia. Cách đó không xa, một lão già áo đen xuất hiện, trong tay là một miếng vải đen nhánh. Ánh mắt lạnh lẽo cay độc của lão xoáy vào Diệp Huyên: “Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ra tay với đệ tử Huyết Tông ta?" Khương Cửu bỗng bậy dậy quát lên: “Huyết Tông các ngươi dám ra tay tàn sát người trong Khương Quốc chúng ta, lại còn là người già, phụ nữ và trẻ con tay không tấc sắt, ngươi...” Lão già lạnh lùng ngắt lời nàng ta: “Chỉ là một lũ kiến cỏ, chết không đáng tiếc”. Khương Cửu giận đến tái mặt, đang chuẩn bị mở miệng thì Diệp Huyên đã lên tiếng: “Nhiều lời với lão làm gì?" Vừa xong, kiếm Liên Tú vạch ra một đường độc địa, trực tiếp phanh thây gã đàn ông mặc áo đỏ máu. Gương mặt lão già vặn vẹo: “Láo xược! Ngươi...” Chương 436: Một kiếm cực ác. Giọng nói lão ngưng bặt khi Diệp Huyên đã vọt đến như một cơn gió, Liên Tú trong tay mang theo khí thế như sóng thần cao vạn trượng khiến người khác hít thở không thông. Kiếm thế của hắn khiến lão ta biến sắc, thầm hỏi đây chính là khí thế của Thần Hợp Cảnh ư? Nhưng không có thời gian để suy nghĩ, lão già mở mảnh vải trong tay ra, vô số dòng khí đen tựa như những con rắn độc lao về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên đang muốn ra tay thì Lên Tú bỗng chấn động, chỉ trong nháy mắt đã hút sạch những dòng khí ấy. Nói đúng hơn, chúng bị kiếm ý Ác Niệm hấp thu, khiến kiếm thế của Liên Tú càng trở nên kinh khủng hơn. Diệp Huyên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức tung người lên chém xuống. Một kiếm cực ác! Lão già tái xanh, vội vàng bấm thủ quyết. Một tấm thuẫn hình vuông xuất hiện trước mặt lão nhưng lập tức bị Liên Tú hấp thu sạch sẽ. Xong rồi! Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu lão già trước khi kiếm hạ xuống. Ầm!! Lão già bay vút ra tận trăm trượng, nện lưng vào một ngôi nhà nhỏ khiến nó vỡ vụn. Lão ta chật vật bò dậy từ đống phế tích nhưng Diệp Huyên đã xuất hiện. Lão trợn to đôi mắt, mấp máy đôi môi đang không ngừng trào máu như muốn nói gì đó thì hắn đã vung kiếm lên. Xoẹt. Thân thể lão già bị xẻ đôi, máu phun như suối. Dưới kiếm ý của Diệp Huyên, vũng máu ấy nhanh chóng trở thành màu đen đặc. Đúng lúc ấy, một nhóm kỵ binh đi đến trước mặt Diệp Huyên, chính là Đạo Binh Thương Lan Họ cung kính xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, đồng thanh hô: “Tham kiến viện trưởng!" Diệp Huyên xoay người nói với họ: “Lập tức vào thành, phàm là người Huyết Tông, chém chết tại chỗ”. "Rõ!" Các Đạo Binh đồng loạt thi lễ rồi lên ngựa, gấp rút chạy vào thành. Huyết Tông! Tay trái Diệp Huyên siết chặt, kiếm Liên Tú trong tay phải không ngừng chấn động. Khương Cửu đi đến bên hắn, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?" Diệp Huyên lắc đầu, nhấc chân đi đến một quán mì cách đó không xa. Hắn vẫn còn nhớ rõ, đây là nơi hắn và muội muội từng ghé vào dùng bữa khi vừa đến Lưỡng Giới Thành, vậy mà giờ đây chỉ còn thi thể của ông chủ quán mì nằm sấp trên quầy hàng. Tuy nói cư dân Lưỡng Giới Thành không đông nhưng ít nhất cũng đạt đến con số mấy trăm nghìn, mà e rằng chín phần trong đó đã bị tàn sát sạch sẽ. Trước mặt những Thần Hợp Cảnh, Vạn Pháp Cảnh, người phàm không hề có khả năng chống cự, chỉ có thể mặc người xâu xé. Diệp Huyên ngồi trên băng ghế, đặt kiếm Liên Tú lên bàn, im lặng không nói gì. Khương Cửu cũng lặng thinh đứng bên hắn. Không biết qua bao lâu sau, một gã đàn ông trung niên xuất hiện cách đó không xa, theo sau là chừng ba mươi người đều ở Thần Hợp Cảnh đỉnh cao, ai nấy đều có một chữ "Huyết" thêu trên ngực trái. Đó chính là Đại trưởng lão Huyết Lê của Huyết Tông. Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt hai người, nhìn Diệp Huyên rồi mở miệng: “Ta nghe nói ngươi chính là tên yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ Thanh Châu ngoài An Lan Tú”. Diệp Huyên không đáp. Huyết Lê lại nhìn thi thể lão già bị phanh thây, đôi mắt hơi khép lại. Sau một chốc trầm ngâm, ông ta lại nói: “Huyết Tông ta không muốn trêu chọc ngươi, nhưng không có nghĩa là chúng ta sợ ngươi. Chỉ cần ngươi mắt nhắm mắt mở trước chuyện của chúng ta, Huyết Tông cũng sẽ không trở thành kẻ địch với ngươi, thấy thế nào?" Khương Cửu cười lạnh: “Mắt nhắm mắt mở để nhìn các ngươi tiếp tục tàn sát bá tánh Khương Quốc ta ư?" Ông ta nhàn nhạt đáp: “Chỉ là hạng ti tiện mà thôi, cần gì phải để ý?" "Ti tiện?" Sắc mặt Khương Cửu đã nhuốm màu phẫn nộ: “Chẳng lẽ các hạ vừa sinh ra đã là cường giả Vạn Pháp Cảnh ư?" Huyết Lê vô cảm đáp lại: “Xem ra Diệp Huyên ngươi nhất quyết phải đối đầu với Huyết Tông ta. Đã vậy...” Bỗng nhiên, Diệp Huyên chộp lấy Liên Tú trên bàn, xoay người chém ra. Huyết Lê thấy vậy thì cau mày, hai mắt lóe lên. Ông ta không những không tránh đi mà còn tung ra một cú đấm lòe lòe màu máu. Nắm đấm và lưỡi kiếm va chạm trong một tiếng nổ ầm vang, đẩy cả