Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 816-820


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bản nguyên chi lực!

Bên trên cao thủ Phá Không Cảnh chính là Nguyên Cảnh, mà muốn đạt tới Nguyên Cảnh nhất định phải nắm giữ Nguyên lực.

Mà Tiểu Linh Nhi chính là bản nguyên của Thanh Châu, nói một cách đơn giản cô bé chính là khởi nguồn của Nguyên lực. Mà cô bé không biết điều này, Diệp Huyên càng không biết. Cứ như thế, không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Huyên nằm dưới đất dần bình tĩnh lại, mà Tiểu Linh Nhi thì mệt mỏi nằm nhoài trên người hắn, đang ngủ say như chết.

Khoảng ba ngày trôi qua, người Diệp Huyên hơi run rẩy, sau đó, hắn đứng lên.

Rắc rắc!

Tiếng xương cốt vang vọng khắp cả người.

Diệp Huyên vội kiểm tra cơ thể của mình, lúc này, từ trong ra ngoài cơ thể của hắn đều xảy ra thay đổi lớn! Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên: “Lúc này, cao thủ Nguyên Cảnh cũng khó mà đả thương thân thể của ngươi, nếu ngươi tu luyện thành công Vô Địch Kim Thân kia, dưới cảnh giới Vô Thượng, ngươi sẽ là một nhân vật vô địch. Đương nhiên đừng động vào những yêu nghiệt siêu cấp kia”.

Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức hơi hưng phấn, vì hắn phát hiện sau khi thân thể trở nên mạnh mẽ, kiếm kỹ Rút Kiếm Định Sinh Tử cũng sẽ mạnh theo.

Hơn nữa không chỉ mạnh hơn một chút thôi!

Thực lực của hắn bây giờ rất mạnh, cực kỳ cực kỳ mạnh!

Nếu tu luyện thành công Vô Địch Kim Thân này, thực lực của hắn còn sẽ được nâng cao hơn nữa!

Tu luyện!

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyên bắt đầu tu luyện Vô Địch Kim Thân này.

Sau khi có máu rồng củng cố thân thể, hắn đã có thể tu luyện Vô Địch Kim Thân này rồi, vì thế việc tu luyện cũng không khó khăn lắm.

Tu luyện quên mất ngày tháng, thời gian từng chút trôi qua…

Đạo Nhất Thành.

Hôm nay, một ông lão dẫn theo bốn người mặc áo đen đi thẳng tới bên ngoài Đạo Nhất Thành.

Ông lão này chính là Độc Cô Du, trưởng lão nhà họ Độc Cô.

Độc Cô Du ngẩng đầu nhìn Đạo Nhất Thành trước mặt, sau đó, lão ta giẫm nhẹ chân phải một cái.

Ầm!

Tường thành trước mặt lão ta ầm ầm đổ nát!

Trong thành, vô số người thấy kinh ngạc.

Có người gây sự với học viện Đạo Nhất?

Đại trưởng lão nhanh chóng xuất hiện bên ngoài Đạo Nhất Thành.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung, đại trưởng lão liên tục lùi về sau, mà lúc này, bốn cái bóng xuất hiện sau lưng Đại trưởng lão, một giây sau, bốn sợi dây xích đen nhánh xuyên thủng qua tay chân của Đại trưởng lão.

Lúc này, cao thủ của học viện Đạo Nhất đều chạy xa ngoài, nhưng lúc thấy Đại trưởng lão bị khống chế, bọn họ đều dừng lại, không dám ra tay!

Đại trưởng lão trên không trung nhìn chằm chằm Độc Cô Du: “Các hạ là muốn…”

Độc Cô Du khoát tay một cái: “Lão phu không có hứng thú nói nhiều với ngươi, bảo Diệp Huyên kia ra đây, nếu không, học viện Đạo Nhất này cũng nên biến mất khỏi cõi đời rồi”.

Đại trưởng lão cười khẩy: “Nói chuyện thật hùng hồn!”

Dứt lời, ông ta nhìn về phía cao thủ của học viện Đạo Nhất ở cách đó không xa: “Ra tay!”

Những cao thủ kia hơi do dự, Đại trưởng lão giận dữ nói: “Mau ra tay”. Lúc này, Độc Cô Du đột nhiên cất lời: “Các hạ tu luyện đến nay cũng không dễ dàng gì, sao phải vì một Diệp Huyên mà chôn vùi công sức tu luyện nhiều năm của mình? Vẫn là câu nói kia, chỉ cần học viện Đạo Nhất giao Diệp Huyên ra, chúng ta lập tức rút lui”.

Một cao thủ của học viện Đạo Nhất nói với giọng điệu nặng nề: “Các hạ, Diệp Huyên này đã không còn là học viên của học viện Đạo Nhất ta nữa, còn việc bây giờ hắn đang ở đâu, chúng ta cũng không biết”.

Độc Cô Du nhẹ giọng nói: “Lão phu không tin!” Nghe vậy, cao thủ kia sa sầm mặt: “Nhà họ Độc Cô là muốn khinh người quá đáng sao?”

Độc Cô Du hừ lạnh: “Khinh người quá đáng? Lúc trước nhà họ Độc Cô ta phái người đến đây, lại chết thảm ở Bắc Vực này, lúc đó, các ngươi có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”

Nói xong, lão ta lạnh lùng nhìn xung quanh: “Ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu Diệp Huyên kia không xuất hiện, nhà họ Độc Cô ta muốn cả Đạo Nhất Thành và học viện Đạo Nhất chôn cùng hắn”.

Sau khi Độc Cô Du nói xong, bốn cái bóng cách đó không xa đột nhiên biến mất, mà tay chân của Đại trưởng lão đều bay ra ngoài.

Máu tươi vung vãi khắp nơi!

Đại trưởng lão nằm dưới đất, vẻ mặt dữ tợn: “Thông báo với viện trưởng! Triệu hồi Đạo Binh!”

Độc Cô Du ở phía xa quay đầu nhìn một Ảnh Tử ở bên cạnh: “Thông báo với gia chủ, tiêu diệt học viện Đạo Nhất!”

Ảnh Tử lặng lẽ lùi lại.

Diệp Huyên ngồi yên trong cung điện, một dòng khí vàng rực tản ra quanh người hắn.

Diệp Huyên hơi ngạc nhiên cảm thán, thuật thần thông thể thật sự có thể miêu tả bằng từ nghịch thiên, phải biết rằng bây giờ hắn chỉ là Phá Không Cảnh, nhưng nếu sử dụng Vô Địch Kim Thân thì cao thủ Nguyên Cảnh gì đó ở trước mặt hắn cũng chỉ là cặn bã!

Mà lúc này, một con dấu màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Ấn Xã Tắc!

1631793492001.png


Giản Tự Tại lại nói: “Nhưng với thực lực của ngươi bây giờ, nếu thúc giục ấn Xã Tắc này, tạo thành phản phệ, có lẽ còn nghiêm trọng hơn phản phệ của tháp Giới Ngục nữa”. Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Vì sao? Chẳng lẽ ấn Xã Tắc này còn đáng sợ hơn cả tháp Giới Ngục ư?”

Giản Tự Tại giải thích: “Tuy ấn Xã Tắc không tệ, nhưng đương nhiên chênh lệch với cái tháp này rất xa. Ngươi phải hiểu tháp này đã nhận ngươi làm chủ nhân, dù nó đang ngủ say, nhưng ý thức bản năng sẽ không hại ngươi. Còn ấn Xã Tắc thì khác, nó vẫn chưa nhận ngươi làm chủ nhân, nếu ngươi cố thúc giục nó, thì chẳng khác nào muốn chết cùng đối phương”.

Diệp Huyên cười khổ, quả nhiên đúng với suy đoán của hắn, bảo vật cấp bậc thế này, hắn bây giờ hoàn toàn không thể khống chế được.

Cũng giống như tháp Giới Ngục, sử dụng cái này, chẳng khác nào muốn chết cùng đối phương cả! Lúc này, Giản Tự Tại nói tiếp: “Tuy tạm thời không thể sử dụng thứ này, nhưng nó vẫn còn hai công hiệu, hai công hiệu này rất có lợi với ngươi bây giờ. Một là trấn tà, có thể trấn áp vạn tà, bên trong con dấu này có long khí, còn là long khí của Thần Hoàng, là khắc tinh trí mạng của tà vật bình thường”.

Diệp Huyên vội hỏi: “Tác dụng thứ hai là gì?”

Giản Tự Tại đáp: “Long khí bên trong con dấu này có lực chấn nhiếp rất lớn với yêu thú, đặc biệt là ở tinh vực này của ngươi, ở tinh vực này, cự long đã là yêu thú hàng đầu, vì thế long khí gần như có thể tung hoành khắp cả tinh vực. Nhưng cũng có vài con yêu thú đặc biệt không sợ long khí này của ngươi’.

Diệp Huyên gật đầu: “Đã rất tốt rồi”.

Hắn đã rất thỏa mãn rồi.

Đúng lúc này, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, người hắn đột nhiên không ngừng run rẩy, quanh người hắn nhanh chóng có một dòng khí tản ra, chẳng mấy chốc, hắn đã ngã thẳng xuống đất.

Mềm nhũn!

Lúc này, cả người hắn không có chút sức lực, ngay cả sức để nhúc nhích đầu ngón tay cũng không có!

Diệp Huyên thầm thấy hoảng sợ: “Đây là?”

Giản Tự Tại đáp: “Di chứng sau khi tu luyện Vô Địch Kim
Thân, không đúng, phải nói là thực lực của ngươi quá thấp, vẫn chưa thể điều động thần thông này một cách hoàn mỹ. Bây giờ nếu ngươi sử dụng thần thông này chỉ có thể duy trì nhiều nhất nửa canh giờ, nửa canh giờ sau, ngươi sẽ trở thành thế này”.

Diệp Huyên cười khổ, thần thông này cũng không thể dùng linh tinh rồi!

Khoảng một canh giờ sau, cơ thể của Diệp Huyên hoàn toàn hồi phục, hắn rời khỏi đại điện, mà khi vừa mới rời khỏi vùng thế giới này, hắn lập tức nhận được truyền âm của Tiêu Qua.

Trong tinh không, Diệp Huyên cất đá truyền âm đi, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, một giây sau, hắn lái thuyền tinh vân biến mất trong tinh không vô tận.



Đến giữa trưa, Độc Cô Du mở mắt ra, lão ta nhìn Đạo Nhất Thành một cái: “Đã đến lúc rồi!”

Độc Cô Du vừa dứt lời, hai mươi sáu người đột nhiên xuất hiện sau lưng lão ta, hai mươi sáu người này đều mặc áo giáp đen, cầm trường đao trong tay.

Hai mươi sáu người này đều là cao thủ Nguyên Cảnh.

Ngoài ra còn có hai ông lão áo trắng đứng cách phía sau hai mươi sáu người này khoảng trăm trượng, hai ông lão hoàn toàn không có hơi thở, không rõ cảnh giới.

Ngoài thành, Độc Cô Du nhìn vào Đạo Nhất Thành: “Một cơ hội cuối cùng, học viện Đạo Nhất có giao Diệp Huyên ra không!”

Lúc này, Đại trưởng lão xuất hiện trên tường thành, lúc này, tay chân ông ta vẫn chưa mọc lại, dù cao thủ như ông ta, đứt chi mọc lại là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng cũng phải xem là thứ gì gây ra.
Rõ ràng thủ đoạn của bốn Ảnh Tử kia khá đặc biệt, vì thế Đại trưởng lão mới không thể mọc tay chân lại.

Đại trưởng lão đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn chằm chằm Độc Cô Du bên dưới: “Nhà họ Độc Cô, ta đã nói rồi, Diệp Huyên không còn ở học viện Đạo Nhất của ta nữa!” Độc Cô Du nhẹ giọng ra lệnh: “Giết!”

Dứt lời, ba Ảnh Tử phía sau lão ta lập tức muốn ra tay, đúng vào lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trên tường thành.

Nhìn thấy ông lão, mấy người Đại trưởng lão trên tường thành đều thở phào nhẹ nhõm. Viện trưởng!

Người vừa xuất hiện chính là viện trưởng của học viện Đạo Nhất, Mục Thanh Minh.

Ở bên cạnh Mục Thanh Minh còn có một cô bé, chính là Diệp Liên.

Diệp Liên lúc này đã là Nguyên Cảnh!

Cô bé đứng yên bên cạnh Mục Thanh Minh.

Nhìn thấy Mục Thanh Minh, Độc Cô Du hơi nheo mắt lại: “Có lẽ các hạ là viện trưởng của học viện Đạo Nhất”.

Mục Thanh Minh nhìn đám người Độc Cô Du: “Học viện Đạo Nhất ta hình như đâu có ân oán gì với nhà họ Độc Cô”.

Độc Cô Du nhẹ giọng nói: “Đúng là không có ân oán, lần này đến đây chỉ vì đưa hai người đi, là Diệp Huyên và Diệp Liên. Học viện Đạo Nhất giao hai người này ra, chúng ta sẽ lập tức rời đi”.

Diệp Liên đứng bên cạnh Mục Thanh Minh nhìn Độc Cô Du, không nói gì.

Mục Thanh Minh cười khẽ: “Nhà họ Độc Cô là gia tộc lớn ở Thiên Vực, nhưng học viện Đạo Nhất ta cũng không phải để người ta tùy ý bắt nạt”.

Độc Cô Du nhẹ giọng nói: “Những việc này không liên quan đến Mục viện trưởng, bây giờ Mục viện trưởng có thể tỏ thái độ rồi. Nếu muốn chiến đấu, chúng ta lập tức chiến đấu. Nếu muốn giảng hòa, thì mời Mục viện trưởng giao hai huynh muội Diệp Huyên ra”.

Trên tường thành, Mục Thanh Minh nhìn hai ông lão trước mặt, hai người này đều là cảnh giới Vô Thượng, lão chắc chắn có thể đánh thắng một người trong đó, nhưng nếu hai người này liên thủ, lão ta sẽ bị kiềm chế.

Mà khi đó, học viện Đạo Nhất sẽ rất nguy hiểm.

Nếu hôm nay học viện Đạo Nhất thua, trên đời sẽ không còn học viện Đạo Nhất nữa. Còn nếu thắng thì cũng sẽ thiệt hại nặng nề, hơn nữa, trên đời vẫn sẽ không còn học viện Đạo Nhất.

Vì học viện Đạo Nhất bị thiệt hại nặng nề, thực lực chắc chắn giảm mạnh, lúc đó, dù nhà họ Độc Cô không ra tay nữa, các thế lực ở Bắc Vực cũng sẽ xâu xé học viện Đạo Nhất.

Đây là một trận đánh không thắng!

Nghĩ đến đây, Mục Thanh Minh từ từ nhắm hai mắt lại.

Xung quanh trở nên yên tĩnh. Lúc này, Diệp Liên ở cách đó không xa chợt nhẹ giọng nói: “Sư phụ sẽ giao con cho bọn họ, đúng không?”

Mục Thanh Minh nhìn về phía Diệp Liên, Diệp Liên cười: “Con sẽ không trách sư phụ”.

Mục Thanh Minh hỏi: “Vì sao?”

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ca ca từng nói với con, làm người không thể quá ích kỷ, cái gì cũng chỉ biết nghĩ cho mình. Học viện không nợ hai huynh muội chúng con, sư phụ cũng không nợ con, hơn nữa bọn họ chỉ nhằm vào con và ca ca, nói cho cùng là con và ca ca liên lụy đến học viện, đây là chuyện của hai huynh muội con”. Nói xong, cô bé xoay người nhìn xuống Độc Cô Du: “Ta về với ông, ông bỏ qua cho ca ca của ta, có được không?”

Độc Cô Du nhìn Diệp Liên, nhẹ giọng ra lệnh: “Đưa đi!”

Bốn sợi dây xích mau đen lập tức trói Diệp Liên lại, Mục Thanh Minh trên tường thành muốn ra tay, nhưng hai ông lão trước mặt đã dùng hơi thở kiểm soát lão.

Sắc mặt Mục Thanh Minh hơi khó coi, lão do dự mãi, cuối cùng vẫn không ra tay.

Còn Diệp Liên hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Một ông lão bên cạnh Độc Cô Du nói: “Giết?”

Độc Cô Du lắc đầu: “Dẫn nó về nhốt cùng với mẹ nó, ta tin, nếu nữ nhân kia nhìn thấy nó, vẻ mặt chắc chắn sẽ rất đặc sắc! Hơn nữa có nha đầu này, nhất định Diệp Huyên sẽ xuất hiện!”

Ông lão gật đầu, một Ảnh Tử nhanh chóng dẫn theo Diệp Liên biến mất trên tường thành.

Mà trên tường thành, một người gỗ nhỏ lặng lẽ rơi xuống…

Người gỗ này giống hệt với Diệp Huyên!

Mục Thanh Minh đứng trên tường thành, im lặng.

Lão thật lòng thích Diệp Liên, cũng luôn bồi dưỡng cô bé như Viện trưởng đời tiếp theo của học viện Đạo Nhất.

Nói không có tình cảm là giả.

Thực lực không bằng người ta, không thể làm gì được!

Ngoài thành, Độc Cô Du lạnh lùng nhìn đám người Mục Thanh Minh: “Mục viện trưởng, Diệp Huyên kia…”

Đúng lúc này, một tiếng kiếm reo xé trời vang vọng từ chân trời xa xa.

Mọi người quay đầu nhìn lại, một tia kiếm quang bay tới từ chân trời phía xa, kiếm quang nhanh chóng dừng lại trước cổng Đạo Nhất Thành.

Kiếm quang tản đi, người tới chính là Diệp Huyên.

1631793525262.png


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện