Thấy thế, Diệp Huyên cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ: “Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đại trưởng lão bên cạnh Mục Thanh Minh khẽ thở dài: “Diệp Liên bị nhà họ Độc Cô đưa đi rồi!” Bị đưa đi!
Diệp Huyên ở bên dưới ngơ ngác, một giây sao, hắn quát lên: “Sao các người có thể để con bé bị đưa đi!”
Một ông lão của học viện Đạo Nhất đứng trên tường thành lạnh lùng nói: “Không giao con bé ra, chẳng lẽ để học viện Đạo Nhất chôn cùng con bé sao? Ta…”
Lúc này, Diệp Huyên bên dưới đột nhiên bay lên, một giây sau, ông lão vừa nói chuyện kia bay thẳng ra ngoài!
Văng xa khoảng mấy trăm trượng!
Sau khi dừng lại, người ông lão kia lập tức nứt ra! Nhìn thấy cảnh này, các cao thủ của học viện Đạo Nhất trên tường thành đều thay đổi sắc mặt.
Mục Thanh Minh nhìn Diệp Huyên, trong lòng thấy hơi khiếp sợ, lão có hiểu chút ít về Diệp Huyên, biết Diệp Huyên rất có thiên phú, nhưng không ngờ sức chiến đấu của Diệp Huyên lại mạnh đến thế!
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên dữ tợn, gần như gào thét: “Học viện Đạo Nhất không muốn bị liên lụy vì con bé, ông đây có thể hiểu, nhưng vì sao các người muốn đưa con bé cho nhà họ Độc Cô? Vì sao? Nếu các người không thể bảo vệ con bé sao không nói sớm! Diệp Huyên ta sẽ tự bảo vệ con bé!”
Mục Thanh Minh trầm giọng nói: “Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng, lão phu cũng…”
Diệp Huyên ở phía xa nở nụ cười tự giễu: “Là lỗi của ta, ta không nên giao muội muội cho ai cả, ta nên dẫn con bé theo bên mình…”
Nói xong, hắn xoay người nhìn Độc Cô Du ở cách đó không xa, Độc Cô Du lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là tự về cùng ta, hay muốn ta mang đầu của ngươi về?”
Vẻ mặt Diệp Huyên rất dữ tợn: “Diệp Huyên ta lấy thần hồn thề với trời, liều mạng đến cùng tiêu diệt nhà họ Độc Cô!”
Dứt lời, hắn biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Xoẹt!
Có tiếng xé rách vang lên.
Lúc Diệp Huyên xuất hiện một lần nữa đã ở trước mặt Độc Cô Du, một giây sau, một tia kiếm quang chém thẳng vào Độc Cô Du.
Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Sau khi thân thể của hắn được máu rồng củng cố, uy lực của chiêu Rút Kiếm Định Sinh Tử cũng thay đổi.
Một chiêu kiếm chém xuống, không gian xung quanh Độc Cô Du bị rạn nứt thành hình lưới.
Dưới chiêu kiếm này, sắc mặt Độc Cô Du hoàn toàn thay đổi, phải nói là sợ hãi, lão ta không ngờ chiêu kiếm của Diệp Huyên lại đáng sợ đến thế!
Không chỉ Độc Cô Du thấy ngạc nhiên, mà tất cả mọi người xung quanh cũng thế!
Chiêu kiếm này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Độc Cô Du trước mặt Diệp Huyên chắp hai tay lại, một sức mạnh màu vàng phát ra từ trong tay lão ta, lập tức bao phủ lấy chiêu kiếm của Diệp Huyên.
Sau một thoáng yên tĩnh.
Ầm!
Trong ánh nhìn của vô số người, sức mạnh màu vàng kia lập tức vỡ nát, sau đó, một bóng người bay ra ngoài!
Bóng người này chính là Độc Cô Du!
Trong lúc bay ra ngoài, người Độc Cô Du bắt đầu nứt ra, khi dừng lại, lão ta chỉ còn lại mỗi linh hồn!
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đại Kiếm Tiên, nhưng sức chiến đấu lại vượt xa Đại Kiếm Tiên bình thường…”
Độc Cô Du ở cách đó không xa gào thét: “Giết hắn! Giết hắn!”
Lúc này, ông ta đã từ xem trọng trở thành kiêng dè Diệp Huyên.
Vô cùng kiêng dè!
Diệp Huyên quá yêu nghiệt, yêu nghiệt thế này, dù là nhà họ Độc Cô cũng không dám để hắn tiếp tục trưởng thành!
Sắc mặt của ông lão trước mặt Diệp Huyên cũng dần lạnh xuống, rõ ràng thiên phú và sức chiến đấu Diệp Huyên thể hiện ra cũng khiến ông ta phải kiêng dè.
Ông ta không sợ Diệp Huyên bây giờ!
Nhưng Diệp Huyên còn trẻ!
Quá trẻ! Ông lão giơ tay phải lên, một sợi dây xích màu đen lặng lẽ ngưng tụ trong tay ông ta, một giây sau, sợi dây xích màu đen này xuyên qua không gian, bắn về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên ở phía xa không lùi còn tiến lên, hắn đi nhanh về phía trước, rút kiếm chém ra.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Huyên liên tục lùi về sau, mà sợi dây xích màu đen kia thì giữ chặt thanh kiếm của Diệp Huyên! Cùng lúc đó, một sức mạnh màu đen không ngừng ăn mòn về phía Diệp Huyên.
“Cẩn thận, là tử khí!” Lúc này, trong đầu Diệp Huyên vang lên giọng nói của đại thần tầng hai!
Tử khí!
Diệp Huyên vội thúc giục khí hỗn độn, theo khí hỗn độn xuất hiện, tử khí màu đen kia lập tức biến mất.
Diệp Huyên dừng lại, ông lão ở phía xa nhìn chằm chằm hắn: “Không ngờ ngươi lại có thể chống lại tử khí của ta!”
Diệp Huyên không trả lời, hắn thả người nhảy một cái, xông về phía ông lão một lần nữa.
Chiến đấu với cảnh giới Vô Thượng!
Nhìn thấy cảnh này, ông lão ở phía xa lạnh mặt: “Lão phu muốn xem xem ngươi yêu nghiệt đến mức nào!”
Dứt lời, ông ta giậm nhẹ chân phải một cái.
Ầm!
Không gian xung quanh không ngừng rung lên, vô số lực lượng không gian kéo về phía Diệp Huyên như thủy triều.
Mà mọi người xung quanh đã không nhìn thấy vị trí của Diệp Huyên nữa, vì vùng không gian chỗ Diệp Huyên đã bị vặn vẹo cả!
Cảm nhận được lực lượng không gian xung quanh, Diệp Huyên hoảng hốt, không dám khinh thường, hắn vội sử dụng đạo tắc Không Gian, một giây sau, hắn giẫm nhẹ chân phải: “Phá!”
Âm thanh vang lên, đạo tắc Không Gian giữa lông mày hắn khẽ run lên, một giây sau, những lực lượng không gian xung quanh hắn lập tức biến mất tăm, cùng lúc đó, chân trời bình thường trở lại.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão trước mặt Diệp Huyên híp mắt lại, hơi khó tin: “Sao có thể… Ngươi…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, một giây sau, một tia kiếm quang chém xuống từ trên đầu ông lão.
Chiêu kiếm này vô cùng nhanh!
Ông lão trước mặt Diệp Huyên cười khẩy, vung ống tay áo.
Nhưng đánh không lại, cũng phải đánh!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đại thần tầng hai, có thể giúp ta một chút không? Xin người đấy!”
Bây giờ hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây, vì muội muội đã rơi vào tay người ta, hắn phải nhanh chóng giải quyết người ở đây.
Sau một thoáng yên tĩnh, đại thần tầng hai nói: “Được! Nhưng ta chỉ ra tay lần này thôi. Nguyên khí của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể ra tay quá nhiều”.
Nghe vậy, Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Cảm ơn!”
Nói xong, hắn nhìn Độc Cô Du bên dưới, một giây sau, hắn lập tức biến thành một tia kiếm quang xông về phía Độc Cô Du, cách đó không xa, sắc mặt Độc Cô Du hoàn toàn thay đổi, liên tục lùi về sau, ông lão kia lại muốn ra tay.
Đúng lúc này, một ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt ông lão!
Đại thần tầng hai! Nhìn thấy đại thần tầng hai, ông lão ngây người, sau đó chất vấn: “Ngươi là ai!”
Lúc này, đại thần tầng hai vung vuốt phải lên.
Ầm!
Ông lão kia lập tức bay xa chừng mấy trăm trượng!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều ngạc nhiên đến mức ngây người. Mà bên dưới, Diệp Huyên đã xuất hiện trước mặt Độc Cô Du, Độc Cô Du đã là linh hồn có thể nói là không có sức đánh trả trước mặt Diệp Huyên.
Phập!
Trong ánh mắt của vô số người, một chiêu kiếm của Diệp Huyên xuyên thủng linh hồn của Độc Cô Du, linh hồn của lão ta dần mờ đi.
Độc Cô Du nhìn chằm chằm Diệp Huyên, rít gào như dã thú: “Diệp Huyên, ngươi sẽ nhanh chóng đến tiếp lão phu thôi! Ngươi…”
Diệp Huyên cười khẩy: “Tiếp ông? Ông yên tâm, ông sẽ không cô đơn đâu, lão tử sẽ khiến tất cả mọi người của nhà họ Độc Cô xuống dưới cùng ông!”
Nói xong, hắn chém ngang qua.
Xoẹt!
Linh hồn của Độc Cô Du lập tức biến mất.
Sau khi chém chết Độc Cô Du bằng một chiêu kiếm, Diệp Huyên xoay người đi về phía hai mươi mấy người cách đó không xa, một giây sau, hắn xông thẳng về phía bọn họ.
“Giết!”
Hai mươi mấy người kia cũng xông về phía Diệp Huyên.
Trên tường thành, một ông lão bên cạnh Mục Thanh Minh trầm giọng nói: “Nhất định phải ngăn cản hắn, nếu hắn giết chết những người này, chắc chắn nhà họ Độc Cô sẽ giận cá chém thớt với học viện Đạo Nhất ta!”
Mục Thanh Minh nhìn Diệp Huyên ở phía xa, hơi do dự, sau đó nói: “Dừng tay!”
Dừng tay?
Nhưng cũng chưa bao lâu, những cao thủ Nguyên Cảnh kia có hơi hoảng sợ.
Vì bọn họ phát hiện thân thể của Diệp Huyên quá mạnh!
Mạnh đến mức có thể chống lại sức mạnh của bọn họ!