Đệ Nhất Kiếm Thần

Bản chủ sẽ tiêu diệt thần hồn của ngươi!


trước sau

Diệp Huyên cười nói: “Nhà họ Cổ muốn ra mặt vì nhà họ Độc Cô à?”

Người đàn ông trung niên cười khẽ, phe phẩy quạt giấy: “Cũng không phải, lần này ta đến đây chỉ vì một chuyện thôi, đó là giết người!”

Diệp Huyên hỏi: “Không phải đoạt bảo à?”

Ông ta cười nói: “Giết người trước, đoạt bảo sau”.

Diệp Huyên cười, sau đó, hắn lấy đạo tắc Không Gian ra, khi đạo tắc Không Gian xuất hiện, cả người hắn lập tức trở nên mờ ảo.

Người đàn ông trung niên cười: “Muốn lợi dụng không gian bỏ chạy à? Nằm mơ đi!”

Nói xong, ông ta đè tay phải xuống.

Ầm!

Một bóng người dừng lại ở lối vào của Vô Gian Luyện Ngục bên dưới.

Chính là Diệp Huyên!

Diệp Huyên bị một sức mạnh cường đại làm đứng yên tại chỗ.

Diệp Huyên ngẩng đầu lên, một quyền ấn đánh nhanh xuống từ trên không trung tựa như núi lớn đè lên đầu, mà mục tiêu của nó chính là hắn!

Tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức hắn hoàn toàn không có cách né tránh!

Diệp Huyên rút kiếm đâm lên trên một cái!

Ong!

Một tiếng kiếm reo vang vọng khắp chân trời, sau đó, một tia kiếm quang chém lên trên quyền ấn kia.

Ầm!

Chân trời rung động kịch liệt!

Diệp Huyên bên dưới liên tục lùi về sau, lùi xa hơn trăm trượng!

Diệp Huyên vừa dừng lại, người đàn ông trung niên kia đã xuất hiện ở chỗ cách hắn không xa!

Ông ta chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Không tệ không tệ, đỡ được một quyền của ta mà chỉ bị thương nhẹ, giỏi đấy!”

Nói xong, ông ta đột nhiên siết chặt tay phải, quyền ý mạnh mẽ lập tức xuất hiện, cả không gian cũng vì thế mà run rẩy dữ dội.

Sắc mặt Diệp Huyên bên dưới hơi thay đổi, tay phải của hắn nắm chặt chuôi kiếm, hai luồng kiếm ý tràn vào trong vỏ kiếm như nước suối, cùng lúc đó, một hơi thở mạnh mẽ tản ra từ trong người hắn.

Vô Địch Kim Thân!

Đối mặt với người đàn ông trung niên này, hắn không dám xem thường, dứt khoát sử dụng Vô Địch Kim Thân luôn!

Người đàn ông trên không trung nhìn Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngươi sử dụng thần thông gì vậy? Trông cũng lợi hại đấy!”

Diệp Huyên không muốn nói nhảm, hắn giẫm chân phải một cái.

Ầm!

Diệp Huyên xông lên từ dưới đất, trong không trung, hắn rút kiếm ra chém một nhát.

Ong!

Một tiếng kiếm reo vang vọng khắp chân trời!

Sau tiếng kiếm reo này, một tia kiếm quang chém mạnh xuống từ trong không trung, chiêu kiếm này chém xuống, vùng không gian trên đầu người đàn ông trung niên lập tức vặn vẹo.

Người đàn ông trung niên ở bên dưới Diệp Huyên cười khẽ: “Đúng là có chút yêu nghiệt!”

Nói xong, ông ta đấm một phát lên trên.

Ầm!

Không gian xung quanh không ngừng chấn động, tia kiếm quang kia của Diệp Huyên bị nguồn sức mạnh này ép dừng lại, cùng lúc đó, Diệp Huyên đứng trên không trung liên tục lùi về sau, nhưng còn chưa lùi vài bước đã dừng lại, sau đó, hắn xông về phía trước, lại chém ra một kiếm.

Người đàn ông trung

niên lại giơ tay đấm ra một quyền, không gian bị cú đấm này làm lõm vào, cực kỳ đáng sợ!

Ầm!

Một tiếng nổ kinh khủng vang vọng nơi chân trời, người đàn ông trung niên ở bên dưới Diệp Huyên liên tục lùi mười mấy trượng, ông ta vừa mới dừng lại, không gian phía sau ông ta đã nứt toác, cùng lúc đó, một thanh phi kiếm không hề báo trước bay ra từ trong không gian trước mắt ông ta, tốc độ cực kỳ nhanh!

Thuấn Không Nhất Kiếm!

Nhìn thấy chiêu kiếm này, người đàn ông trung niên cười khẽ: “Kiếm kỹ được đấy!”

Nói xong, ông ta kẹp hai ngón tay lại, kiếm quang trước mặt ông ta lập tức biết mất, mà giữa hai ngón tay của ông ta chính là kiếm của Diệp Huyên.

Người đàn ông trung niên cảm thán: “Chẳng trách cảnh giới Vô Thượng cũng không làm gì được ngươi, đúng là không tầm thường”.

Nói xong, thanh kiếm giữa hai ngón tay của ông ta đột nhiên bay ra, chém về phía Diệp Huyên ở cách đó không xa.

Nhanh!

Tốc độ của chiêu kiếm này rất nhanh, còn nhanh hơn chiêu kiếm của Diệp Huyên khi nãy!

Diệp Huyên hoảng hồn, không dám khinh thường, hắn duỗi tay phải về phía trước, sau đó dùng sức nắm chặt, dùng trực giác nắm lấy thanh kiếm kia, nhưng sức mạnh to lớn ẩn chứa bên trong vẫn khiến hắn liên tục lùi về sau, lùi tận mấy trăm trượng!

Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn cánh tay mình, lúc này cánh tay của hắn đã nứt ra, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Diệp Huyên rùng mình, người này quá mạnh!

Người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Huyên: “Chẳng trách trước đó nhà họ Độc Cô lại bất chấp tất cả để giết ngươi, ngươi thật sự phải chết, không chết, chúng ta thấy không yên tâm!”

Dứt lời, ông ta nhẹ nhàng đè tay phải xuống, một sức mạnh hủy thiên diệt địa lập tức bao phủ xuống không trung, cực kỳ đáng sợ, như trời sắp sập xuống luôn vậy!

Mí mất Diệp Huyên giật giật, một giây sau, hắn xoay người trốn vào trong Vô Gian Luyện Ngục.

Người đàn ông trên không trung ngây người.

Chạy?

Cứ thế chạy rồi?

Người đàn ông trung niên im lặng một lúc, sau đó biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trong Vô Gian Luyện Ngục.

Nhưng ông ta vừa bước vào Vô Gian Luyện Ngục, một người áo đen đột nhiên xuất hiện.

Trên lòng bàn tay của người áo đen có một thanh kiếm lơ lửng!

Lúc thấy thanh kiếm này, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, ánh mắt ông ta rất nghiêm nghị, còn mang theo kiêng dè!

Người đàn ông ở phía xa nhẹ giọng nói: “Nếu còn tiến lên một bước nữa, bản chủ sẽ tiêu diệt thần hồn của ngươi!”

Người đàn ông trung niên: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện