Đệ Nhất Kiếm Thần

Một bước thành thần


trước sau

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm người áo đen, một lát sau, gã ta cười khẽ: “Ta đã nói người ngông cuồng như Diệp Huyên, phía sau nếu không có ai, sao hắn có thể sống được đến lúc này?”

Nói đến đây, gã ta dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Không biết các hạ là thần thánh phương nào!”

Nói xong, gã ta chậm rãi siết chặt tay phải, một sức mạnh thần bí lặng lẽ ngưng tụ.

Người áo đen ở đối diện bước về phía trước một bước, bước đi rất lặng lẽ, vô cùng lặng lẽ, không có chút dao động nào.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên cực kỳ đề phòng, vì gã ta biết rất nhiều lúc, một vài cao thủ đã đạt đến trình độ phản phác quy chân, mỗi tiếng nói cử động đều ẩn chứa Đại Đạo của thiên địa.

Dù lúc này gã ta không cảm nhận được hơi thở Đại Đạo gì đó, nhưng gã ta vẫn không dám lơ là chút nào.

Càng bình thường, có thể sẽ càng bất phàm!

Lúc này, thanh kiếm trước mặt người áo đen đột nhiên khẽ run lên.

Nhìn thấy thanh kiếm này, sắc mặt người đàn ông thay đổi, không nhịn được lùi về sau hai bước, mà vừa lùi lại, hơi thở trên người gã ta yếu đi rất nhiều.

Cảm nhận được điều này, người đàn ông trung niên hơi híp mắt lại, thầm thấy hoảng hốt, sao mình có thể bị một thanh kiếm bức lui chứ?

Vì thế, gã ta lại tiến lên hai bước!

Vừa tiến lên, hơi thở của gã ta lập tức mạnh hơn rất nhiều!

Người đàn ông trung niên hơi thở phào, lúc nhìn về phía thanh kiếm kia một lần nữa, trong mắt gã ta tràn đầy sự kiêng dè.

Không ngờ mình lại suýt bị một thanh kiếm phá vỡ võ đạo chi tâm?

Người áo đen ở phía xa đột nhiên nói: “Nhìn thấy bản chủ vẫn có thể giữ được võ đạo chi tâm, ngươi cũng xem như không tệ”.

Người đàn ông trung niên nhìn người áo đen, từ từ siết chặt tay phải: “Không biết các hạ xưng hô thế nào?”

Người áo đen nói: “Tên chẳng qua chỉ là một cách gọi, biết thì sao? Không biết thì sao? Nghe đây, ngươi quay về đợi đi, năm ngày sau, bản chủ sẽ cùng tên đệ tử nhát gan này của mình đích thân tới nhà họ Cổ, khi đó, sư đồ ta sẽ giải quyết chuyện với nhà họ Cổ”.

Nghe vậy, người đàn ông trung niên híp mắt lại: “Ông muốn đến nhà họ Cổ của ta?”

Người áo đen hỏi: “Không được à?”

Người đàn ông trung niên im lặng một lúc, sau đó nói: “Năm ngày sau, Cổ Liêm ta đợi các hạ đến!”

Nói xong, gã ta xoay người rời đi.

Cổ Liêm đi rồi, người áo đen xoay người bỏ chạy.

Đương nhiên người áo đen này chính là Diệp Huyên.

Trong tầng thứ hai của Vô Gian Luyện Ngục, vẻ mặt Diệp Huyên cực kỳ nghiêm túc.

Vì hắn phát hiện, hắn bây giờ và người đàn ông tên Cổ Liêm kia có chênh lệch rất lớn!

Trừ khi sử dụng trang phục Chư Thần, nếu không, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương.

Mà dù sử dụng trang phục Chư Thần, hắn cũng không chắc có thể giết chết đối phương, một khi không thể giết chết đối phương thì hắn sẽ chết chắc!

Quan trọng nhất là bây giờ hắn không thể dẫn Diệp Liên và Độc Cô Huyên đi, vì bây giờ có quá nhiều người có ý đồ với hắn.

Nhưng tiếp tục như thế cũng không phải cách!

Thực lực!

Diệp Huyên sa sầm mặt, lúc này, hắn vẫn cảm thấy

thực lực của mình rất yếu.

Bây giờ dù có đối đầu với cảnh giới Vô Thượng, hắn cũng cảm thấy không sao cả, nhưng rõ ràng Cổ Liêm này ở trên cảnh giới Vô Thượng.

Cách biệt cảnh giới quá lớn, dù có thần trang cũng không thể bù đắp được.

Đột phá!

Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống, nặng nề hỏi: “Giản cô nương, nếu ta muốn đạt đến Nguyên Cảnh…”

Giản Tự Tại ngắt lời: “Đừng hỏi ta, cảnh giới quá thấp, ta không hiểu!”

Diệp Huyên đen mặt lại: “Giản cô nương, không phải ngươi cũng từng bước đi lên sao? Ngươi…”

Giản Tự Tại nói: “Ta là một bước thành thần, không giống với ngươi!”

Diệp Huyên ngây người, sau đó bĩu môi: “Một bước thành thần? Ngươi lừa ai thế?”

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Đạo, nhìn như rất gần, nhưng cũng rất xa. Đối với một vài người, họ và đạo cách nhau rất xa, còn với một vài người, họ và đạo chỉ cách nhau một bước. Trong thiên địa có không ít người như thế”.

Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó trầm giọng hỏi: “Giản cô nương, vậy ngươi thấy từng bước thành thần hay một bước thành thần lợi hại hơn?”

Giản Tự Tại im lặng một lát rồi nói: “Ngươi hỏi cái này có ý nghĩa sao? Nói chung ngươi chỉ cần hiểu một điều, đó là bây giờ ngươi rất yếu, vô cùng yếu, hiểu chưa?”

Diệp Huyên: “…”

Một lát sau, Diệp Huyên mở tay phải ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại, không gian lập tức khẽ run lên…

Cảm nhận được nguyên lực!

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên thầm thấy vui vẻ, vì hắn cảm nhận được một năng lượng thần bí, hắn vội sử dụng lực lượng không gian ngưng tụ nó, chẳng mấy chốc, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện điểm đen bằng hạt gạo.

Nhìn thấy điểm đen này, Diệp Huyên lập tức ngây người.

Nguyên lực không phải màu tím sao?

Sau một hồi im lặng, hắn không nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục ngưng tụ, dần dần, điểm đen trong lòng bàn tay hắn ngày càng to hơn, đến lúc này đã to bằng ngón tay cái rồi, mà bên trong nó còn ẩn chứa một nguồn sức mạnh.

Vẻ mặt Diệp Huyên hơi nghiêm túc, vì hắn cảm nhận được nguồn sức mạnh này có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc nó lạ ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ.

Diệp Huyên nặng nề hỏi: “Giản cô nương, cái này có gì không đúng không?”

Giản Tự Tại nói: “Không có gì không đúng cả, tiếp tục”.

Diệp Huyên gật đầu, tiếp tục ngưng tụ, trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng xuất hiện một vòng xoáy màu đen, sau khi nó xuất hiện, không gian xung quanh đột nhiên run rẩy, cùng lúc đó, không gian trước mặt hắn bắt đầu mờ đi!

Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi: “Giản cô nương, chuyện gì thế này!”

Giản Tự Tại im lặng một lát rồi nói: “Khí âm linh!”

Diệp Huyên vội hỏi: “Khí âm linh là gì?”

Giản Tự Tại nói: “Là âm khí người đã chết phát ra, nơi đây không biết từng có bao nhiêu người chết, tập trung khí âm linh vô cùng vô tận, mà ngoài tử khí, chúng nó là một loại linh khí có tính ăn mòn mạnh nhất trong thiên địa”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện