Đệ Nhất Kiếm Thần

Ta đánh không lại!


trước sau

Diệp Huyên liên tục lùi về sau, vì không gian trước mặt hắn đang dần biến mất, cực kỳ đáng sợ!

Giản Tự Tại lại nói: “Điều khiển chúng nó!”

Diệp Huyên vội hỏi: “Điều khiển như thế nào?”

Giản Tự Tại đáp: “Ngươi ngưng tụ thế nào thì điều khiển như thế đó!”

Diệp Huyên cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, tay phải hơi nâng lên, sau đó bắt đầu nắm chặt lại, dần dần, khí âm linh trước mặt hắn bắt đầu chậm rãi nhỏ đi, sau đó biến mất.

Nhìn thấy khí âm linh biến mất, Diệp Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán: “Giản cô nương, khí âm linh này thật sự hơi đáng sợ”.

Giản Tự Tại nói: “Bên trên Nguyên Cảnh là cảnh giới Vô Thượng, nhưng có rất ít người biết, giữa Nguyên Cảnh và cảnh giới Vô Thượng còn có một cảnh giới ẩn, chính là Âm Cảnh. Nguyên lực chí dương, âm khí chí âm, bây giờ ngươi vô tình có được khí âm linh này, thật ra cũng là một chuyện tốt với ngươi”.

Diệp Huyên vội hỏi: “Khí âm linh lợi hại hay nguyên khí lợi hại?”

Giản Tự Tại nói: “Ngươi đoán xem!”

Diệp Huyên: “…”

Giản Tự Tại nói: “Khí âm linh có tính ăn mòn rất mạnh, ngay cả bản nguyên của không gian cũng có thể ăn mòn, nếu ngươi có thể khống chế được nó, dù không cần Vô Địch Kim Thân và trang phục Chư Thần, ngươi cũng có thể giết chết cảnh giới Vô Thượng. Quan trọng nhất là, sau khi nắm giữ khí âm linh này, nếu ngươi còn nắm giữ nguyên khí, hợp nhất hai cái lại chắc chắn sẽ có niềm vui bất ngờ”.

Diệp Huyên gật đầu: “Cảm ơn Giản cô nương đã chỉ bảo”.

Giản Tự Tại nói: “Vô Gian Luyện Ngục này có rất nhiều khí âm linh, ngươi có thể ngưng tụ thành kiếm Khí Âm Linh, sau này khi đối địch với người khác, sử dụng những kiếm Khí Âm Linh này như phi kiếm, khí âm linh là khí, khác phi kiếm bình thường rất nhiều, sử dụng sẽ có hiệu quả”.

Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi!”

Nói xong, hắn bắt đầu chậm rãi ngưng tụ những khí âm linh này, chẳng mấy chốc, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, một thanh kiếm màu đen nhánh!

Kiếm Khí Âm Linh!

Cả thanh kiếm dài khoảng ba mét, không có chuôi kiếm, có màu đen nhánh, quanh thân phát ra một hơi thở vô cùng lạnh lẽo.

Vẻ mặt Diệp Huyên rất nghiêm túc, vì thanh kiếm này quá nguy hiểm, bản thân hắn cũng không dám chạm vào nó, trừ khi sử dụng Vô Địch Kim Thân, nếu không dù thân thể của hắn từng được máu rồng cải tạo cũng không chịu nổi sự ăn mòn của khí âm linh này.

Diệp Huyên cẩn thận thu kiếm Khí Âm Linh này vào trong tháp Giới Ngục, vừa vào tháp Giới Ngục, Tiểu Linh Nhi đã lập tức bay tới, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm này, sắc mặt cô bé bỗng thay đổi, một giây sau, cô bé đấm tới một phát.

Ầm!

Thanh kiếm kia lập tức

bị đánh bay!

Tiểu Linh Nhi còn muốn ra tay, Diệp Huyên vội ngăn cô bé lại: “Tiểu Linh Nhi, ngươi muốn làm gì!”

Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua thanh kiếm kia, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: “Hơi thở xấu xa!”

Diệp Huyên cười khổ, sau đó nói: “Ta dùng nó để đánh người xấu, đánh người xấu thì phải dừng thứ xấu, hiểu không?”

Tiểu Linh Nhi không nói gì, cô bé vẫn nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, vẻ mặt không có ý tốt.

Diệp Huyên lắc đầu cười, một lát sau, sau khi hắn không ngừng khuyên bảo, Tiểu Linh Nhi với tỏ vẻ chịu tha cho thanh kiếm này…”

Nhìn Tiểu Linh Nhi nhàn nhã ở cách đó không xa, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Giản cô nương, hình như cô bé lại mạnh lên rồi”.

Giản Tự Tại nói: “Cô bé là bản nguyên chi thể, đương nhiên sẽ mạnh lên rất nhanh”.

Diệp Huyên gật nhẹ đầu: “Không thể nói với cô bé là cô bé rất mạnh được…”

Hắn phát hiện thực lực của Tiểu Linh Nhi này thật sự rất đáng sợ, nếu để cô bé biết mình mạnh, thì e rằng con nhóc này sẽ coi trời bằng vung.

Một lát sau, Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục, sau đó quay lại tầng thứ ba của Vô Gian Luyện Ngục, bắt đầu ngưng tụ kiếm Khí Âm Linh…

Bốn ngày sau.

Nhà họ Cổ.

Là gia tộc đứng đầu ba gia tộc lớn ở Thiên Vực, đương nhiên thực lực của nhà họ Cổ là không thể nghi ngờ, mà nền tảng của nhà họ Cổ cũng có thể nói là vững chắc nhất trong ba gia tộc lớn.

Hôm đó, tất cả cao thủ của nhà họ Cổ đều trở về tộc.

Cổ Liêm chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng trên không trung của phủ đệ nhà họ Cổ.

Xung quanh rất yên tĩnh, nhưng tất cả cao thủ của nhà họ Cổ đều ẩn mình trong bóng tối.

Hôm nay, cả nhà họ Cổ đều đang sẵn sàng đón địch.

Chờ đợi Diệp Huyên!

Nói đúng hơn là chờ đợi người áo đen thần bí kia!

Cứ chờ đợi như thế, chờ từ sáng đến trưa, lại từ trưa đến tối, nhưng Diệp Huyên và người áo đen thần bí kia vẫn không xuất hiện…

Đến đêm, một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cổ Liêm: “Bọn họ sẽ đến chứ?”

Cổ Liêm bình tĩnh nói: “Đợi thêm lát nữa!”

Ông lão gật đầu, lui xuống.

Buổi tối lại đợi đến hừng đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Huyên và người áo đen…

Trên không trung, sắc mặt Cổ Liêm vô cùng lạnh lẽo.

Vô Gian Luyện Ngục.

“Không phải ngươi phải đến nhà họ Cổ à?”

“Ta có nói đi à?”

“Có!”

“À… Tạm thời không đi!”

“Vì sao?”

“Ta… đánh không lại… Đợi khi nào đánh lại ta mới đi!”

Giản Tự Tại: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện