Đệ Nhất Kiếm Thần

Có hai tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?


trước sau

Phía dưới, hai con cự long nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

Mà sau khi hai con cự long rời đi không lâu, từng hơi thở thần bí đột nhiên xuất hiện tại đống phế tích Cổ Thành.

"Nhà họ Cổ truyền thừa vạn năm, nay lại bị diệt... Chẳng lẽ là Thánh Địa Diệc hoặc Vị Ương ra tay?"

"Không thể, bọn họ không có lý do gì".

"Có người nói Diệp Huyên kia đã tới nhà họ Cổ..."

"Buồn cười, Diệp Huyên kia chẳng qua chỉ là Phá Không Cảnh, hắn làm sao tiêu diệt được nhà họ Cổ?"

"Bất kể như thế nào, sắp tới Thiên Vực này ê là không thể thái bình được nữa".

"..."

Nhà họ Cổ bị diệt!

Chuyện nhà họ Cổ bị diệt chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp Thiên Vực, toàn bộ Thiên Vực đều khiếp sợ.

Mà rốt cuộc tại sao nhà họ Cổ bị diệt thì chẳng ai biết được.

...

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên cảm giác bên tai có người đang gọi hắn.

Giọng nói hơi quen thuộc!

Thế nhưng đầu hắn rất mê man, rất buồn ngủ.

Nhưng như nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên ngồi bật dậy: "Liên Nhi!"

"Huyên Nhi!"

Một người phụ nữ ôm lấy Diệp Huyên, ôm rất chặt.

Người phụ nữ này chính là Độc Cô Huyên.

Diệp Huyên liếc nhìn bốn phía, lúc này đây hắn đang ở tầng thứ chín của Vô Gian Luyện Ngục.

Trong góc tường cách đó không xa có một con yêu thú nhỏ đang ngồi xổm, yêu thủ nhỏ nằm rạp, đầu chúi sát xuống đất, giống hệt một con cún nhỏ ngoan ngoãn.

Trước mặt con yêu thú nhỏ không xa có một cô gái đang đứng.

Giản Tự Tại!

Mặc dù Diệp Huyên chưa từng gặp Giản Tự Tại, thế nhưng hắn lại lập tức biết được đây chính là Giản Tự Tại, bởi vì phong ấn tầng thứ tư đã không còn.

Không chỉ thế, hắn còn cảm giác được phong ấn ở các tầng khác cũng đã buông lỏng.

Vấn đề rất nghiêm trọng.

Nhưng giờ khắc này hắn không có thời gian quan tâm đến chuyện này.

Hiện tại hắn chỉ muốn biết một chuyện, đó là Diệp Liên.

Diệp Huyên nhìn về phía Giản Tự Tại, Giản Tự Tại đi tới trước mặt hắn, cười nói: "Tỉnh rồi!"

Diệp Huyên gật đầu.

Giản Tự Tại khẽ mỉm cười: "Có hai tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào".

Diệp Huyên lắc đầu: "Giản cô nương, muội muội ta đâu?"

Giản Tự Tại nói: "Ngày đó ở nhà họ Cổ, ta vẫn chưa tìm được con bé!"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, đang định đứng lên thì hắn phát hiện lúc này toàn thân hắn vô lực, căn bản không thể nhúc nhích được.

Giản Tự Tại chắp tay sau lưng, nàng ta cúi người nhìn Diệp Huyên, cười nói: "Hai tin xấu, muốn nghe cái nào?"

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Có gì khác nhau à?"

Giản Tự Tại dựng thẳng một ngón tay lên, đôi mắt cười híp thành vầng trăng nhỏ: "Thứ nhất, ngươi lại điều động tháp Giới Ngục, phong ấn tầng bốn đã vỡ tan, không chỉ tầng bốn, phong ấn các tầng trên cũng đã buông

lỏng, thậm chí có vài tên đã thức tỉnh".

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Còn gì nữa không?"

Giản Tự Tại cười nói: "Tin xấu thứ hai chính là gân cốt và kinh mạch của ngươi đã vỡ nát, ngươi bây giờ tuy không chết, nhưng cũng tương tự với một kẻ tàn phế".

Diệp Huyên nói: "Có thể cứu chữa không?"

Giản Tự Tại khẽ mỉm cười: "Phải nói sao nhỉ, có thể cứu, cũng có thể không, phải xem ngươi đã".

Diệp Huyên gật gật đầu: "Đã rõ".

Giản Tự Tại cười cười, nàng ta quay đầu nhìn con yêu thú nhỏ cách đó không xa, nó lập tức biến sắc, vội vàng chúi thấp người hơn, hai vuốt ôm lấy đầu, không ngừng cầu xin: "Đừng đánh ta..."

Giản Tự Tại đi tới trước mặt con yêu thú nhỏ, nàng ta quan sát nó một lát rồi nói: "Muốn ra ngoài không?"

Yêu thú nhỏ ngây người, sau đó gật đầu lia lịa.

Giản Tự Tại cười nói: "Ra ngoài cũng được, nhưng ngươi phải làm chút chuyện".

Yêu thú nhỏ không nghĩ ngợi gì mà lập tức gật đầu, nó chỉ biết là, đối mặt với cô gái này, không thể phản kháng.

Giản Tự Tại ấn lên đầu con yêu thú nhỏ, cười ha ha, sau đó xoay người nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: "Có thể đi không?"

Diệp Huyên muốn đứng lên nhưng hắn phát hiện, bản thân không đứng lên được.

Ở bên cạnh, Độc Cô Huyên vội vã muốn dìu hắn, nhưng hắn lại lắc đầu: "Để con tự mình!"

Nói xong, hắn cắn răng, từng chút một dùng sắc, nhưng chỉ hơi vận sức thôi, toàn thân hắn đã quặn đau, nhưng hắn vẫn cố nhịn mà đứng lên.

Giản Tự Tại nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: "Đau không?"

Diệp Huyên gật đầu.

Giản Tự Tại lại cười: "Sau đó đau hơn, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, theo ta!"

Nói xong, nàng ta đi đến trước một vách tường, nhìn vách tường trước mặt, khóe miệng nàng ta hơi cong lên, tay ngọc nhẹ nhàng vạch ra một đường.

Xoẹt!

Bức tường trước mặt Giản Tự Tại lập tức nứt ra, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong đó: "Người phương nào mà dám xông đến..."

Giản Tự Tại khẽ nhíu mày: "La Lý Ba Sách!"

Ầm!

Vách tường kia rung lên kịch liệt, ngay sau đó, giọng nói trong vách tường im bặt.

Diệp Huyên hỏi: "Đây là?"

Giản Tự Tại cười bảo: "Dẫn ngươi đi xem Vô Gian Luyện Ngục chân chính".

Nói xong, nàng ta bước vào.

Diệp Huyên được Độc Cô Huyên dìu đi, chậm rãi bước tới, vừa vào trong, một luồng gió lạnh ùa đến, Diệp Huyên không nhịn được rùng mình một cái, toàn thân lạnh đến thấu xương.

Ở bên kia, con yêu thú nhỏ do dự một lát, sau đó cũng vội vàng theo vào.

...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện