Dưới tầng chín còn có một tầng nữa.
Không gian trong tầng mười tối đen như mực, bốn phía là gió lạnh thấu xương thổi bên tai, thi thoảng có tiếng rên rỉ u oán vọng đến khiến người khác sởn tóc gáy.
Giản Tự Tại đi phía trước bỗng vung tay lên: “Im lặng!"
Sự yên tĩnh bao phủ bốn phía nhưng chỉ kéo dài trong một thoáng ngắn ngủi, sau đó tiếng than khóc thê lương lại vang lên.
Con yêu thú nhỏ đánh mắt về bên phải đầy thương hại.
Chỉ thấy Giản Tự Tại vung tay, tiếng than vãn chớp mắt hóa thành tiếng hét thảm.
Độc Cô Huyên đi ở đằng sau, cẩn thận dìu lấy Diệp Huyên đang yếu ớt như một đứa bé mới sinh. Đôi môi bà mím chặt nhưng nước mắt chưa một lần ngưng chảy.
Không lâu sau đó, bước chân Giản Tự Tại bỗng dừng lại. Phía trước không xa là một đài tế với chiếc ghế dựa màu đen được đặt ở trung tâm, đằng sau là một thanh kiếm dựng đứng dài chừng bốn thước, rộng bằng bàn tay, toàn thân đen nhánh, mũi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Giản Tự Tại bước đến, lên tiếng với một nụ cười: “Minh Vương không xuất hiện là không nể mặt ta sao?"
"Làm sao dám”.
Sau một thoáng im lặng, một bóng đen không rõ hình thù đã lặng lẽ ngưng tụ lại trên ghế dựa, ồm ồm phát ra giọng nói.
Con yêu thú nhỏ vừa nhác thấy cái bóng đã run như cầy sấy, cuống quít thối lui đến góc tường, không thể trốn xa hơn nữa mới thôi.
Minh Vương cất giọng nhẹ nhàng: “Giản Tự Tại, cô đã biến mất mấy chục nghìn năm rồi”.
Người được nhắc tên khẽ cười: “Phải. Ngần ấy năm qua đi, hôm nay đã là cảnh còn người mất”.
"Quả thật. Thần tộc và Minh tộc đều đã không còn”.
Giản Tự Tại chậm rãi bước lên đàn tế: “Minh Vương, lần này ta đến đây là muốn cùng ông làm một cuộc giao dịch”.
"Ồ?", Minh Vương thốt lên: “Nguyện nghe kỹ càng”.
Nàng ta vươn tay chỉ vào Diệp Huyên cách đó không xa: “Ông thấy hắn thế nào?"
Diệp Huyên: “...”
Ánh mắt của bóng người đen thẫm đặt lên người hắn, hồi sau mới đáp: “Đây là đệ tử của cô?"
Thấy Giản Tự Tại lắc đầu, ông ta lại nói: “Cũng phải, người có nhãn lực như cô làm sao lại vừa ý hắn cho được”.
Diệp Huyên: “...”
"Ha ha ha!", người phụ nữ phá ra cười: “Ngươi nghe thấy chưa Diệp Huyên?"
Diệp Huyên đưa mắt nhìn bóng đen tên Minh Vương kia, bỗng lại nghe ông ta nói: “Thiên phú kiếm đạo không tệ, nhưng chỉ thế mà thôi”.
Giản Tự Tại vẫn chưa hết khoái trá: “Ông nhìn kỹ lại xem”.
Minh Vương lại chăm chú nhìn người thanh niên hồi lâu, nhưng kết quả vẫn như cũ: “Thật sự không nhìn ra có gì bất phàm”.
Giản Tự Tại phì cười, liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không phục, đúng chứ?"
Hắn gật đầu.
"Vậy ngươi nói thử xem bản thân ngươi có gì đặc biệt?"
Diệp Huyên thấp