Đệ Nhất Kiếm Thần

Ngũ Duy


trước sau

Diệp Huyên đứng lặng thinh, cứ thế, hắn đứng liền ba canh giờ.

Suy nghĩ!

Từ đầu đến giờ, hắn đều đang lẳng lặng suy nghĩ.

Suy nghĩ về quá khứ, suy nghĩ vễ hiện tại, suy nghĩ về tương lai.

Kiếm đạo!

Mười tám tuổi hắn mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm, mà người dạy hắn kiếm là cô gái váy trắng, người này là cường giả tuyệt thế mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng. Về tu luyện, cũng là cô gái váy trắng cho hắn Vô Địch Kiếm Thể.

Cô gái váy trắng là người dẫn đường của hắn!

Có thể nói, khởi điểm của hắn đã rất tốt, vô cùng vô cùng tốt.

Không chỉ thế, cô gái váy trắng còn cho hắn một đường đi trong kiếm đạo, giúp hắn không bị lạc lối trên con đường tu kiếm đạo này.

Niềm tin!

Tự tin!

Từ trước đến giờ, có thể nói nòng cốt của kiếm đạo hắn chính là hai thứ này.

Nhưng nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn thật sự hiểu kiếm đạo sao?

Mà con đường tu kiếm đạo, lại giản đơn đến vậy sao?

Nghĩ tới đây, lông mày Diệp Huyên nhíu lại thật chặt, lại qua khoảng ba canh giờ nữa, lông mày của hắn mới từ từ giãn ra...

Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ một chuyện!

Kiếm đạo kiếm đạo!

Cho tới nay, đạo mà hắn đi là kiếm đạo mà cô gái váy trắng đã bày ra cho hắn. Con đường này rất dễ đi, nhưng lại không phải tự hắn đi ra.

Đơn giản mà nói, chính bản thân hắn cho đến nay đều không có một lối đi riêng cho chính mình!

Nghĩ tới đây, trên mặt Diệp Huyên dần dần lộ ra một nụ cười...

Ở ngoài Vô Gian Luyện Ngục, Giản Tự Tại chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn bầu trời.

Cách nàng ta không xa là Độc Cô Huyên, còn có con yêu thú nhỏ đang nằm sấp dưới đất.

Qua không biết bao lâu, Giản Tự Tại đột nhiên khẽ cười bảo: "Bây giờ thế giới này, đã không còn là thế giới ta biết nữa rồi".

Độc Cô Huyên nhìn về phía Giản Tự Tại, nhẹ giọng nói: "Với thực lực của tiền bối, trong thiên địa này e là có rất ít đối thủ?"

Giản Tự Tại lắc đầu: "Ta của quá khứ thì nghĩ vậy, nhưng hiện tại, ta sẽ không bao giờ nghĩ như thế nữa".

Độc Cô Huyên không hiểu: "Tại sao?"

Giản Tự Tại chập hai tay lại, sau đó nhẹ nhàng vẽ ra một vòng tròn: "Vũ trụ, vũ trụ mà chúng ta đang ở tên là Tứ Duy, mà vũ trụ Tứ Duy mênh mông này lại vô cùng vô cùng rộng lớn. Theo ta được biết, trong Tứ Duy có vô số tinh vực, mà những tinh vực này cũng chia kích thước, theo thứ tự là nền văn minh loại một, nền văn minh loại hai, nền văn minh loại ba. Mà tinh vực Vị Ương này thuộc nền văn minh loại ba, không đúng, phải nói nó chỉ miễn cưỡng được xem là nền văn minh loại ba mà thôi".

Độc Cô Huyên ngẩn người, sau đó hỏi: "Nền

văn minh loại một là to lớn nhất?"

Giản Tự Tại gật đầu, nhẹ giọng nói: "Trên nữa còn có nền văn minh siêu cấp, cùng với nền văn minh đặc biệt, còn có..."

Nói đến đây, nàng ta lắc đầu: "Nói cũng không có tác dụng gì, trước kia Thần tộc mạnh mẽ biết bao, chư thiên vạn giới đều thần phục... còn có Minh tộc trước kia nữa, Minh vương tuyệt đại ấy lấy sức một người khống chế cả Minh vực, dựng luân hồi, thu hồn của vạn vật vạn linh trong thiên địa... Năng lực cỡ đấy tương đương với Đấng sáng thế trong truyền thuyết, hai tộc này đều là nền văn minh loại một, nhưng mà rồi thế nào? Thần tộc mất, Minh tộc cũng vong..."

Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn về tinh vực xa xôi nơi chân trời mênh mông: "Ngoài ra, năm đó còn có nền văn minh đặc biệt là Cấm Địa Sinh Mệnh... Cấm Địa này không ai có thể bước vào, nhưng hôm nay nó cũng đã biến mất trong dòng sông lịch sử".

Nói xong, nàng ta lắc đầu nở nụ cười: "Còn có tộc Thái Cổ trong truyền thuyết, có người nói khởi nguồn của nền văn minh vũ trụ Tứ Duy chúng ta là do tộc ấy sáng lập... Nhưng nếu đúng là tộc ấy sáng lập nên, vậy giờ tộc ấy ở đâu rồi? Bị diệt vong? Hay là tiến vào Ngũ Duy trong truyền thuyết?"

Nói xong, nàng ta lại tự lắc đầu nhìn về tinh vực xa xăm, trong mắt mang theo một tia mê man.

Ở bên cạnh, Độc Cô Huyên trầm mặc chốc lát rồi nói: "Với thực lực của tiền bối mà cũng không thể vào Ngũ Duy trong truyền thuyết sao?"

Giản Tự Tại thu hồi tầm mắt về, cười bảo: "Muốn đi chứ, nhưng tiếc là bị cái tháp này chặn lại rồi. Mà nếu năm đó không phải do ba người kia xuất hiện, cả đời này của ta e là vĩnh viễn cũng không thoát khỏi tháp được".

Độc Cô Huyên khẽ nhíu mày: "Ba người?"

Giản Tự Tại gật đầu: "Ba người kia vô cùng mạnh mẽ... Vũ trụ Tứ Duy mênh mông này, luôn có một vài người mạnh đến mức phi lí".

Độc Cô Huyên bỗng nói: "Tiền bối, rốt cuộc tháp này là thứ gì?"

Giản Tự Tại trầm mặc một chốc, rồi nói: "Không biết, nhưng có thể xác định được rằng nó là vật thuộc về Ngũ Duy!"

Ngũ Duy!

Độc Cô Huyên trầm giọng nói: "Có Ngũ Duy, vậy phải chăng còn có Lục Duy, Thất Duy, Bát Duy, Cửu Duy?"

Giản Tự Tại cười, sau đó nói: "Một con kiến, nó vĩnh viễn chỉ có thể ở bò trên mặt đất, không thể đến biển lớn, không thể chạm vào tinh không, càng không thể với đến vũ trụ... Ở vũ trụ mênh mông này, nhân loại chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một con kiến?"

Nói đến đây, nàng ta dừng lại một chốc, rồi cảm thán: "Nhân loại, kỳ thực rất nhỏ bé".

...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện