Đệ Nhất Kiếm Thần

Nghịch cảnh tu hành


trước sau

Tầng mười của Vô Gian Luyện Ngục.

Diệp Huyên vẫn đang đứng yên.

Thiện ác!

Thời khắc này, hắn nhớ đến cô gái váy trắng đã từng nói một câu: "Thế gian này có chính có tà, có âm có dương, có thiệc có ác..."

Mà Giản Tự Tại vừa nãy cũng nói, có cương có nhu...

Kiếm của mình cho tới nay đều chỉ cương, nếu có thể cương, sao lại không thể nhu?

Bản thân hắn luôn tiến về phía trước... Có thể bước lên, sao không thể lùi lại?

Lùi!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên như sáng tỏ điều gì, hắn ngồi xếp bằng xuống, chẳng mấy chốc, xung quanh đã xuất hiện hai loại kiếm ý không hề giống nhau...

Mà những kiếm ý này ban đầu đều yếu ớt, còn càng ngày càng yếu... Chẳng bao lâu sau, toàn bộ kiếm ý biến mất, không chỉ như thế, hơi thở của hắn cũng chợt lui lại, chỉ chốc lát đã từ Phá Không Cảnh biến thành Ngự Pháp Cảnh, tiếp theo là Vạn Pháp... Không tới một khắc, hắn đã từ Phá Không Cảnh biến thành Khí Biến Cảnh!

Phá Không Cảnh, Ngự Pháp, Vạn Pháp, Thông U, Thần Hợp, Lăng Không, Ngự Khí, Khí Biến...

Trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã từ Phá Không Cảnh tụt thẳng xuống Khí Biến Cảnh, lùi hẳn tám cảnh giới lớn!

Hắn bây giờ chỉ là Khí Biến Cảnh!

Đương nhiên, tuy cảnh giới đã lùi lại, thế nhưng năng lực cùng tâm đắc của mỗi cảnh giới đều không hề biến mất.

Nhưng kiếm ý của hắn lại tan biến hết toàn bộ!

Mà mục đích của hắn chính là tu luyện lại từ đây!

Cho dù là kiếm đạo hay tu vi cảnh giới, hắn đều muốn một lần nữa đi lên.

Lần này, hắn muốn tự mình đi!

Không chỉ muốn tự mình đi, còn muốn đi cho vững!

Đáng sợ nhất không phải là thất bại, mà chính là khi thất bại rồi, lại không có can đảm đứng lên làm lại!

Khí Biến Cảnh, chính là lợi dụng khí trong cơ thể để thay đổi về chất, thoát khỏi lực lượng thân thể...

Ngự Khí Cảnh, chính là lợi dụng khí, đạt được khả năng ngự vật...

Lăng Không Cảnh, chính là lợi dụng khí, đạt được khả năng ngự không phi hành...

Thần Hợp Cảnh, chính là tiếp xúc với thức hải tinh thần, để cơ thể dung hợp với tinh thần thức hải...

...

Phá Không Cảnh, chính là phá tan không gian, thu được năng lượng vật chất tối...

Sau một canh giờ, Diệp Huyên kinh hãi phát hiện, thì ra mỗi một cảnh giới hắn đều chưa từng đi đến tận cùng, giống như ở Khí Biến Cảnh, lúc hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được "khí" là đã thăng lên Ngự Khí Cảnh... Có thể nói, kiến thức của hắn về mỗi một cảnh giới đều nửa vời, không hề hiểu thấu toàn bộ.

Không chỉ thế, còn vô cùng ỷ lại ngoại vật!

Bây giờ hắn mới hiểu được vì sao Minh vương và Giản Tự Tại chỉ nói hắn cũng bình thường mà thôi.

Nhẹ nhàng!

Bởi vì hắn đi được đến hiện tại, quá mức nhẹ nhàng!

Con đường tu hành giống với xây nhà vậy, nền móng càng tốt, xây càng dễ, cũng sẽ vững vàng hơn!

Đương nhiên, so với người bình thường, hắn tất nhiên được xem là thiên tài, nhưng so với đại năng tuyệt thế phía trước, hắn căn bản chẳng là cái thá gì cả!

Mà giờ khắc này, hắn mới hơi hiểu hàm nghĩa câu nói trước kia Giản Tự Tại nói với hắn.

Người, có

rất nhiều lúc không thể chỉ nhìn về phía trước, nhìn về sau có khi cũng sẽ thu hoạch được nhiều thứ bất ngờ. Người, không thể chỉ nhìn nhận mỗi ưu điểm của bản thân, mà còn phải biết rõ cả khuyết thiếu của chính mình!

Tu hành cũng thế!

Trong tầng mười, hơi thở của Diệp Huyên bắt đầu trở nên mạnh mẽ, càng lúc càng mạnh... Khoảng chừng sau nửa canh giờ, hơi thở của hắn đã khôi phục về Phá Không Cảnh.

Thế nhưng chưa được một chốc, hơi thở mạnh mẽ ấy lại bắt đầu yếu đi...

Cứ vậy, Diệp Huyên lại một lần nữa bắt đầu lại từ con số không.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Ở ngoài Vô Gian Luyện Ngục, Giản Tự Tại ngồi phía trên cung điện, con yêu thú nhỏ kia nằm phục ở đằng trước, không ngừng cọ vào chân nàng ta.

Ngoan ngoãn!

Con hung thú từng thuộc về Thần tộc này bấy giờ lại vô cùng ngoan ngoãn, giống hệt một chú cún con.

Mà Độc Cô Huyên bên cạnh Giản Tự Tại luôn bày vẻ lo lắng, vì Diệp Huyên đã ở trong đấy năm ngày rồi!

Giản Tự Tại đột nhiên nói: "Đừng lo! Lúc này mà hắn vẫn chưa đi ra, chứng minh hắn đã hiểu".

Độc Cô Huyên nhìn Giản Tự Tại, nàng ta lại cười: "Khởi điểm của hắn rất cao, bởi vì người dẫn dắt hắn quá mạnh, mặc dù thế cũng tốt, nhưng cũng có chỗ không tốt. Nếu hắn có thể nhận ra được điểm này, hắn sẽ có được một cuộc đời mới".

Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: "Nếu nó không ra được thì sao?"

Giản Tự Tại khẽ mỉm cười: "Cũng không sao, chỉ là đã phụ lòng người dẫn đường dạy dỗ kia".

Nói đến đây, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn sang bên phải, trong tinh vực xa xôi, một bóng người đang đi về phía này.

Giản Tự Tại nhận thấy đối phương, nhưng đối phương vẫn chưa phát hiện ra Giản Tự Tại.

Giản Tự Tại đang định ra tay thì đột nhiên, nàng ta cúi đầu nhìn Vô Gian Luyện Ngục ở phía dưới, một lát sau, khóe miệng nàng ta hơi cong lên: "Cũng được đấy..."

Trong tầng mười.

Giờ khắc này, Diệp Huyên là Khí Biến Cảnh, nhưng hơi thở Khí Biến Cảnh của hắn lại còn mạnh mẽ hơn so với Phá Không Cảnh!

Hiểu rõ!

Bởi vì giờ khắc này hắn đã hiểu tường tận Khí Biến Cảnh, không chỉ thế, tốc độ ngự kiếm của hắn cũng nhanh hơn trước đây chí ít là mấy lần!

Mà Diệp Huyên biết, hắn còn thiếu rất nhiều!

Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, bản thân hắn chưa đạt đến cực hạn của Khí Biến Cảnh!

Cực hạn!

Bây giờ thứ hắn theo đuổi chính là cực hạn!

Không tới cực hạn thì không bỏ qua!

Bất cứ chuyện gì, cho dù là chuyện bé tí mà thôi, nhưng nếu làm được đến cực hạn, vậy thì nó không còn là việc nhỏ nữa rồi.

Mà lúc này đây, Diệp Huyên đã tìm được con đường tu luyện thuộc về riêng mình...

Nghịch!

Nghịch cảnh tu hành!

...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện